Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 212



Giọng nói của Lý Khuê Võ, người làm con gái, Lý Nguyệt đương nhiên không thể nghe lầm được.  

Hơn nữa, lúc Tô Thương đi ra khỏi phòng thì còn đặc biệt xoay camera lại phía sau, điện thoại đã quay hết toàn cảnh của Lý Khuê Võ.  

Loading...

Lý Nguyệt nhìn thấy rõ ràng chính là cha của mình đang nằm ở trên giường, hai em nhân viên xinh đẹp kia đang mát xa, thư giãn gân cốt cho ông ấy.  

Advertisement

Cái này quá khó có thể tin được rồi.  

Cha mình là người đàn ông thật thà, an phận như vậy, sao lại có thể kéo Tô Thương đi đến quán bar, còn luôn miệng nói mình mời khách nữa chứ.  

Chuyện này, hoàn toàn đã lật đổ hình tượng người cha trong lòng của Lý Nguyệt.  

"Vợ à, cha vợ rốt cuộc là chuyện gì vậy, lúc trước ông ấy đã từng đến quán bar sao?" Lúc này, Tô Thương hiếu kỳ nói.  

"Chắc là không có."  

Lý Nguyệt giải thích nói: "Mẹ em vô cùng hung hăng, bình thường quản lý cha em rất nghiêm ngặt, đừng nhìn cha em cao lớn, thô kệch như vậy, kỳ thực ông ấy rất sợ mẹ em."  

"Ở trước mặt mẹ em, cha em vô cùng ngoan ngoãn, ngay có thở mạnh cũng không dám."  

Lý Nguyệt nói tiếp: "Người như vậy thì chắc chắn không dám đi đến quán bar rồi, không hiểu hôm nay cha em bị làm sao nữa, vậy mà lại đi đến quán bar."  

"Ông ấy muốn đi thì cũng thôi đi, tại sao còn kéo anh theo cùng, chẳng biết tại sao nữa."Lý Nguyệt có thoáng chút nghi hoặc nói.  

"Khụ khụ."  

Tô Thương mỉm cười nói: "Vợ à, anh chắc hẳn là cha vợ đại nhân biết anh rất rành về quán bar cho nên mới nghĩ để anh dẫn đường, sẵn tiện có thêm chút can đảm luôn."  

"Chắc là là vậy." Lý Nguyệt gật đầu nói, sau đó hỏi: "Tô Thương, cha em có làm mấy tiết mục đặc biệt không?"  

"Không có, vợ à, em yên tâm đi, chỉ là mát xa thôi, đợi chút anh dẫn cha vợ đại nhân về nhà, bảo đảm không để ông ấy làm gì bậy bạ đâu." Tô Thương cam kết nói.  

"Ừm."  

Lý Nguyệt gật đầu, sau đó khuôn mặt ửng đỏ nói: "Anh cũng cẩn thận chút, ở quán bar loại phụ nữ bậy bạ gì cũng có, cũng không sạch sẽ, anh đừng bị nhiễm bệnh đó!"  

"Ha ha, vợ à, em không phải là sợ anh bị nhiễm bệnh rồi lại lây sang cho em sao?" Tô Thương cười nham hiểm nói.  

Lý Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, ngượng ngùng nói: "Nói bậy bạ, em mới không thèm cho anh có cơ hội lây nhiễm cho em!"  

"Hi hi."  

Tô Thương nở một nụ cười đùa, sau đó cũng không nói tiếp vấn đề này nữa, mà lại nói: "Vợ à, em đang làm gì vậy?"  

"Ừ hử, còn làm gì nữa, đều tại anh hết, em đang bị cấm túc rồi."  

Lý Nguyệt tức giận nói: "Ông nội thấy em giao du với Tô Huyền Thiên, cứ nghĩ em cắm sừng anh, cho nên ông nổi giận lên, phạt em học thuộc nữ kinh, bắt em học hết mấy thứ tam tòng tứ đức của phụ nữ ngày xưa, không thuộc lòng như cháo thì không cho em ra khỏi phòng."  

"Ặc."  

Tô Thương khựng người lại, sau đó không nhịn được cười nói: "Ha ha, vợ à, sao em thảm quá vậy."  

"Tô Thương, anh còn cười được sao, anh biết ông nội em còn nói gì nữa không?" 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.