Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 2122



Vương Dã cung kính đáp lời, trong lòng anh ấy vô cùng kích động, Tô Vô Kỵ chính là thần tượng của anh ấy, không bao lâu nữa đã có thể gặp được Tô Vô Kỵ rồi, sao mà anh ấy không phấn khởi cho được chứ.  

Ngay sau đó.  

Được Vương Trọng Vân dẫn dắt, hai người đã đến sâu trong khu cấm địa, tại nơi này gặp được Tô Vô Kỵ.  

Giờ phút này.  

Tô Vô Kỵ ngồi xếp bằng trên tấm đệm cói, trên đỉnh đầu có một lỗ thông gió, ánh mặt trời xuyên vào trong, chiếu đến trên người ông ấy.  

Tô Vô Kỵ giờ đây, lôi thôi lếch thếch, tóc vừa dài vừa rối bù, chòm râu chỗ trắng chỗ đen dài hơn hai mươi centimet.  

Đặc biệt là bộ quần áo trên người ông ấy, rách tơi tả, giống như người ăn mày bên đường vậy.  

Chỉ có điều.  

Trên người Tô Vô Kỵ tản ra uy thế càng khiến cho người khác sợ run lên, hoàn toàn không dám bước lại gần ông ấy.  

Xoẹt!  

Sau khi Vương Trọng Vân và Vương Dã xuất hiện, Tô Vô Kỵ chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt bất chợt dừng lại trên người hai người họ.  

Ông ấy há miệng, nhưng bởi vì đã rất lâu rất lâu không nói chuyện với ai cho nên âm thanh có chút trầm khàn: “Vương Trọng Vân, người bên cạnh ông là ai?”  

“Cậu ấy là Vương Dã đồ đệ của tôi, vẫn luôn sùng bái ông, ngày hôm nay tôi đưa cậu ấy tới đây để nhìn phong thái của ông.” Vương Trọng Vân khách sáo lên tiếng, sau đó còn ra hiệu cho Vương Dã chào hỏi với Tô Vô Kỵ.  

“Vãn bối Võ Đang Vương Dã, ra mắt tiền bối Tô Vô Kỵ.”  

Vương Dã cung kính lễ phép hành lễ, cúi thấp đầu không dám nhìn vào mắt Tô Vô Kỵ.  

“Ừ.”  

Tô Vô Kỵ quan sát đánh giá Vương Dã mấy lần, sau đó gật đầu nói: “Tư chất của cậu thực sự không kém, tôi nghĩ rằng Kỳ Môn Chi Thuật của cậu, thành tựu sau này sẽ không kém gì so với Vương Dương Minh, thậm chí còn có thể vượt qua ông ấy, chăm chỉ tu luyện đi, núi Võ Đang sau này còn cần cậu bảo vệ.”  

“Rất cảm ơn tiền bối đã khen ngợi, vãn bối nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của mọi người.” Vương Dã cung kính đáp lời.  

“Đồ nhi.”  

Vương Trọng Vân thấy vậy, lập tức nói vào: “Con cũng gặp được Tô Vô Kỵ rồi, lui xuống đi, sư phụ có chút chuyện muốn nói với Tô Vô Kỵ.”  

“Vâng.”  

Vương Dã không chút chần chừ, chắp tay hành lễ xoay người rời khỏi mật thất.  

“Đồ đệ này của ông, cũng không tệ, người kế thừa cũng hay.” Tô Vô Kỵ nói.  

“Tôi thừa nhận đồ nhi của tôi có thiên phú, nhưng so với chắt trai của ông thì vẫn còn kém hơn rất nhiều.” Vương Trọng Vân cười nói.  

“Chắt trai!”  

“Tôi có chắt trai!?”  

Tô Vô Kỵ nghe thấy lời này, nhất thời kích động hẳn lên, sau đó vội vàng hỏi thêm giống như xác nhận lại lần nữa: “Vương Trọng Vân, ông không lừa tôi đó chứ?”  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.