Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 2125



Bởi vì.  

Tô Vô Kỵ chỉ mới hơn một trăm tuổi thôi mà, còn nhỏ tuổi hơn Vương Trọng Vân nữa là. Trước đây, trong mắt Vương Trọng Vân, Tô Vô Kỵ chẳng qua chỉ là một hậu bối mà thôi.  

Nhưng mà, tốc độ trưởng thành của Tô Vô Kỵ quá mức kinh khủng, chỉ với khoảng hơn mười mấy năm mà thôi,,à ông ấy đã trưởng thành, trở thành một nhân vật lớn làm chấn động trên khắp thiên hạ.  

Khi đó, cao thủ Chuẩn Đế không xuất hiện, cải biến giới luyện võ không được khởi động, hệ thống tu chân có điềm chẳng lành, cường giả của trái đất cũng đã xuất hiện sự đứt gãy địa tầng.  

Tô Vô Kỵ có tháp Hư Không trấn áp điềm chẳng lành đó, không kiêng nể gì mà đặt chân vào cảnh giới Kết Đan, tung hoành trấn áp toàn bộ trái đất.  

Khi đó, mặc dù Vương Trọng Vân có khách sáo với Tô Vô Kỵ, nhưng thật ra bản thân cũng chẳng phải là rất tin phục ông ấy.  

Dù sao nếu như không có tháp Hư Không, chắc chắn Tô Vô Kỵ sẽ không thể nào đặt chân vào cảnh giới Kết Đan, thì dựa vào cái gì mà làm chấn động trên khắp thiên hạ?  

Sở dĩ Tô Vô Kỵ lợi hại, đơn giản chỉ là được hưởng ké hào quang của tháp Hư Không mà thôi.  

Sau này, bởi vì đánh cuộc mà Tô Vô Kỵ đã từ bỏ tháp Hư Không, dùng thực lực của chính bản thân mình đối đầu với điềm chẳng lành.  

Không ai cho rằng ông ấy sẽ thành công, sau khi lôi kiếp Nguyên Anh chấm dứt, quả nhiên Tô Vô Kỵ cũng quả nhiên mai danh ẩn tích.  

Có rất nhiều người ở bên ngoài đều cho rằng ông ấy đã thất bại, ngay cả Viêm Long tiên đế cũng cho rằng mình đã thắng cuộc.  

Nhưng mà Vương Trọng Vân biết rõ, Tô Vô Kỵ chẳng những không có thất bại, thay vào đó còn thăng cấp thẳng đến cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ, sau này, sức mạnh của ông ấy càng lớn mạnh vượt bậc.  

Vương Trọng Vân cũng nghe Vương Dương Minh nhắc tới, ông ấy nói rằng, không gian trưởng thành trong tương lai của Tô Vô Kỵ là vô hạn.  

Sở dĩ núi Võ Đang bọn họ cung cấp địa điểm tu luyện là để mượn sức Tô Vô Kỵ.  

Nhưng dù có ra sao thì Vương Trọng Vân cũng không ngờ tới, lúc này chỉ mới trôi qua một trăm năm mà thôi, thế mà Tô Vô Kỵ đã đặt chân vào cảnh giới Chuẩn Đế.  

Chuyện này thật sự là... không thể tưởng tượng được!  

"Sao vậy, ông thấy rất đáng sợ sao?" Tô Vô Kiềm nhìn Vương Trọng Vân, nhếch miệng cười.  

"Đúng vậy."  

Vương Trọng Vân cười khổ nói: "Chúng ta quen biết nhau từ khá sớm, tôi nhớ rõ lần đầu tiên gặp ông, ông không phải là đối thủ của tôi, tôi thấy thiên phú của ông không tệ, còn kết nghĩa anh em với ông."  

"Không nghĩ tới, bây giờ tôi còn chưa đặt chân vào cảnh giới Võ Thánh, mà ông đã đặt chân vào cảnh giới Chuẩn Đế rồi."  

Vương Trọng Vân nhún vai nói: "Bây giờ, chênh lệch giữa chúng ta đã quá lớn, điều này làm cho tôi không dám gọi ông một tiếng anh Tô nữa rồi."  

"Ha ha."  

Tô Vô Kỵ chẳng hề ghét bỏ Vương Trọng Vân chút nào, ông ấy dứt khoát ôm lấy bả vai Vương Trọng Vân, sảng khoái cười nói: "Cái này thì có là gì đâu chứ, ông đi theo hệ thống võ thuật, mà hệ thống võ thuật lại không có con đường tiếp theo, cho nên ông không thể nào tiến bộ thêm được nữa, chuyện này là rất bình thường."  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.