Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 217



Lý Kỳ Kỳ bị Tô Thương nói cho một tràng, nói cho xấu hổ không chịu nổi nhưng cô ấy cũng không tìm được lý do gì để phản bác lại Tô Thương.  

Bởi vì Tô Thương nói không sai, cô cũng có thể cảm nhận được, cái kiểu quấn khăn này không hợp với cô ây, mỗi lần sau khi quấn khăn xong đều rất dễ bị tụt xuống.  

Loading...

Lúc mới bắt đầu, Lý Kỳ Kỳ còn nghĩ rằng do mình quấn sai cách, bây giờ cô ấy mới biết thì ra là do của mình quá nhỏ.  

Advertisement

Nhưng mà!  

Tô Thương quá đáng quá rồi, tự mình biết không phải là được rồi sao, tại sao còn phải nói ra nữa chứ, a da da da, không giữ thể diện cho mình chút nào, muốn mình tức chết mà!  

"Lý Kỳ Kỳ, đừng tức giận nữa, bây giờ y học phát triển rồi, có rất nhiều trung tâm thẩm mỹ an toàn, uy tín, cô còn có cơ hội để trở nên to hơn." Lúc này, Tô Thương an ủi nói.  

"Tô Thương, anh câm miệng đi!"  

Lý Kỳ Kỳ nghiến răng, nghiến lợi nói: "Tôi nhỏ thì làm sao hả? Tôi nhỏ thì làm sao hả??"  

"Liên quan gì đến anh, không cần anh đưa ra chủ ý cho tôi!"  

Lý Kỳ Kỳ tức muốn nổ phổi nói: "Còn nữa, tôi tự hào là tôi nhỏ đấy, tôi có thể tiết kiệm được vải, tôi vui lòng nhỏ như vậy đó!"  

"Vậy được rồi, tôi không quản nữa, sau này thái bình dương là do cô quản." Tô Thương sờ mũi rồi cười nham hiểm nói.  

"Anh còn dám cười nhạo tôi!"  

Lý Kỳ Kỳ thực sự không nhịn được nữa rồi, cô ấy chạy đến sô pha bên cạnh, lấy cái gối ném về phía Tô Thương.  

Tô Thương nghiêng người qua tránh, đương nhiên sẽ không để cho cô ấy ném trúng rồi.  

"Tô Thương, sao anh lại ở đây?" Lúc này, Lý Nguyệt ở bên ngoài bước vào.  

Ánh mắt Tô Thương nhìn lên người Lý Nguyệt rồi khẽ cười nói: "Anh muốn đến thăm em, em đi làm cái gì vậy."  

"Còn không phải tại anh sao, ông nội bắt em đi học nữ kinh, em đã học thuộc rồi, lúc nãy em đi kiếm ông nội để trả bài."  

Lý Nguyệt nhìn Tô Thương, rồi lại nhìn sang Lý Kỳ Kỳ, lập tức nghi hoặc nói: "Hai người..."  

"Chị, chị phải làm chủ cho em!"  

Lý Kỳ Kỳ tố cáo nói: "Lúc nãy em vừa từ phòng tắm ra, thì Tô Thương đã ở trong phòng rồi, anh ta lén nhìn em tắm!"  

"Cô có cái gì mà tôi phải lén nhìn cô tắm chứ, tôi dám vỗ ngực nói là tôi không lén nhìn cô tắm đó." Tô Thương giải thích, đồng thời vỗ vào ngực của mình.  

"Xì."  

Lý Kỳ Kỳ khinh thường nhìn Tô Thương, sau đó nói: "Em cũng dám vỗ ngực nói là anh ta lén nhìn em tắm!"  

"Ha ha, cô nên thôi đi, cô rõ ràng là không có cái đó, thì vỗ cái gì mà vỗ?" Tô Thương khẽ cười nói.  

"Chị, chị đều nghe thấy rồi đó, Tô Thương đang cười nhạo em!" Lý Kỳ Kỳ nghiến răng nói.  

Lý Nguyệt nhìn thấy như vậy thì vén sợi tóc trước trán lên, mỉm cười nói: "Được rồi, Kỳ Kỳ, em và Tô Thương chắc là có hiểu lầm rồi, đừng cãi nhau nữa, hạ hỏa đi, em về phòng nghỉ ngơi đi."  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.