Sau khi Lý Nguyệt nhìn thấy Bạch Miêu, hai mắt thì mở to ra, ôm lấy Bạch Miêu vừa vuốt ve vừa hôn nó.
Nhưng, những lời nói này truyền đến tai Lý Kỳ Kỳ ở trong phòng sát bên cạnh, lại trở lên rất thú vị.
Loading...
Lúc này.
Advertisement
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Kỳ Kỳ đỏ ửng lại, đỏ như một trái táo chín, dường như có thể bóp được ra nước đỏ như máu.
Cuộc trò chuyện vừa nãy của Lý Nguyệt và Tô Thương, cô ấy đều nghe thấy rõ mồn một, quả thực quá táo bạo rồi.
“Tô Thương cho chị xem đồ, lại phải cởi quần áo mới nhìn thấy, hơn nữa còn có lông, dần dần sẽ to lên...”
Lý Kỳ Kỳ xấu hổ không chịu được, nghiến răng nói: “Đây rõ ràng là Tô Thương...”
“Chị ơi, sao chị có thể như vậy được chứ, còn khen lông xù rất dễ thương, dễ thương cái gì chứ!”
“Tô Thương đúng là không cần dĩ diện, thế mà lại để chị dùng tay vuốt ve.... Ôiiiii, tình cảnh đẹp quá đi, không dám tưởng tượng nữa đâu!”
Lý Kỳ Kỳ thẹn quá hóa giận: “Còn cả chị nữa, chị nhìn thì nhìn thôi, mắc gì còn nói cứng, nóng gì đó, chị không thấy thẹn thùng xấu hổ sao!”
“Cái cuối cùng còn quá đáng hơn, thế mà lại hôn... Của Tô Thương, chị ơi là chị, chị... Chị... Chị cũng không chú trọng đến vệ sinh quá đấy.”
Lý Kỳ Kỳ vô cùng ngượng ngùng, ngoài mặt thì đang chỉ trích Tô Thương và Lý Nguyệt, nhưng lòng sớm đã bay sang phòng bên cạnh, bắt đầu suy nghĩ bậy bạ rồi.
Đến cuối cùng, quả nhiên cô ấy không nhịn được nữa, đành chùm chăn kín mít, cắm đầu ngủ say.
...
Lúc này.
Tại phòng sát vách.
Lý Nguyệt lấy xúc xích ở trong phòng ra, trêu trọc Bạch Miêu.
Bạch Miêu ngơ ra nhìn cô ấy một cái, Lý Nguyệt cũng không có cơ hội để được Bạch Miêu để ý tới.
“Tô Thương, chuyện gì vậy, nó không ăn xúc xích sao?” Lý Nguyệt có chút thất vọng.
“Ăn chứ, cái gì nó cũng ăn mà.”
Tô Thương tươi cười trả lời, sau đó nhìn về phía Bạch Miêu, truyền âm: “Bạch Miêu, phối hợp một chút đi, cô ấy là bà chủ của mày đấy.”
“Ông chủ, tôi không cần bà chủ đâu, tôi có thể ở bên cạnh anh không, sức ăn của tôi rất ít, hơn nữa tôi tuyệt đối sẽ không gây sự, bình thường cứ để tôi nằm trong không gian chứa đồ là được rồi.” Bạch Miêu trả lười, giọng thiếu nữ ngọt ngào truyền vào trong đầu Tô Thương.
“Không được.”
Tô Thương từ chối nói: “Bạch Miêu, nghe lời đi, chăm sóc tốt cho Lý Nguyệt, đừng để cô ấy xảy ra chuyện gì, còn nữa, phối hợp một chút đi nào.”
“Được rồi.”
Bạch Miêu trả lời một cách bất đắc dĩ, sau đó vẫy vẫy cái đuôi, ăn miếng xúc xích mà Lý Nguyệt cho.