Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 226



Lý Nguyệt lấy xúc xích ở trong phòng ra, trêu trọc Bạch Miêu.  

Bạch Miêu ngơ ra nhìn cô ấy một cái, Lý Nguyệt cũng không có cơ hội để được Bạch Miêu để ý tới.  

“Tô Thương, chuyện gì vậy, nó không ăn xúc xích sao?” Lý Nguyệt có chút thất vọng.  

Loading...

“Ăn chứ, cái gì nó cũng ăn mà.”  

Advertisement

Tô Thương tươi cười trả lời, sau đó nhìn về phía Bạch Miêu, truyền âm: “Bạch Miêu, phối hợp một chút đi, cô ấy là bà chủ của mày đấy.”  

“Ông chủ, tôi không cần bà chủ đâu, tôi có thể ở bên cạnh anh không, sức ăn của tôi rất ít, hơn nữa tôi tuyệt đối sẽ không gây sự, bình thường cứ để tôi nằm trong không gian chứa đồ là được rồi.” Bạch Miêu trả lười, giọng thiếu nữ ngọt ngào truyền vào trong đầu Tô Thương.  

“Không được.”  

Tô Thương từ chối nói: “Bạch Miêu, nghe lời đi, chăm sóc tốt cho Lý Nguyệt, đừng để cô ấy xảy ra chuyện gì, còn nữa, phối hợp một chút đi nào.”  

“Được rồi.”  

Bạch Miêu trả lời một cách bất đắc dĩ, sau đó vẫy vẫy cái đuôi, ăn miếng xúc xích mà Lý Nguyệt cho.  

“Ha ha, dễ thương quá đi mất.”  

Trong lòng Lý Nguyệt tràn đầy sự vui mừng rồi ôm lấy Teddy, sau đó hỏi: “Tô Thương, nó có tên không?”  

“À, có, nó tên Bạch Miêu.” Tô Thương cười nói.  

“Một con chó màu nâu, mà anh lại đặt tên là Bạch Miêu sao?” Lý Nguyệt chửi bậy rồi nói: “Không hay lắm, không được, em muốn đặt tên khác cho nó.”  

Lúc này, Bạch Miêu truyền âm đến: “Được đó được đó, ông chủ, đổi tên đi đổi tên đi,  Bạch Miêu đúng là không hay thật.”   

“Ha ha, được.”  

Tô Thương không từ chối, lúc trước anh ấy đặt tên là Bạch Miêu, chỉ là muốn đặt tên giống thú cưng của mình ở Huyền Thiên Tiên vực thôi, trong lòng nảy sinh lòng nhớ nhung, liền gọi nó là Bạch Miêu, bây giờ đổi tên cũng không sao cả: “Vợ à, em đặt tên cho nó đi.”  

“Ừ ừ.”  

Lý Nguyệt nghĩ một lúc, sau đó nói: “Lúc nãy em vừa xem qua, nó là một con chó cái, tên chắc chắn phải nữ tính một chút, hay là gọi nó là Thục Phân nhé.”  

Bạch Miêu: “............”  

Ông chủ.  

Tôi có thể từ chối không?  

Bạch Miêu, Thục Phân gì đó.  

Hai người các người là thiên tài đặt tên, đừng chỉ xem tôi chỉ là một con chó chi hua hua chứ.  

Nghĩ đến sau này,con chó này sẽ bay lên đỉnh cao, trở thành hoàng đế trong giới yêu quái, sau này đi ra đường cứ xưng tên là hoàng đế Thục Phấn cũng không hề mất mặt.  

Đương nhiên, Bạch Miêu không đồng ý thì cũng vô dụng thôi, cái tên Thục Phân này, Tô Thương và Lý Nguyệt đã đồng ý thông qua rồi.  

Sau đó.  

Tô Thương và Lý Nguyệt, quấn lấy nhau ở trong phòng một lúc, sau đó Tô Thương liền rời đi.   

Anh ấy không yên tâm về Tô Du Du, sau khi rời khỏi trang viên nhà họ Lý, liền lái xe một mạch về biệt thự ở cạnh sông.  

Khi về đến biệt thự, đã là hơn mười một giờ tối rồi, Tô Du Du vẫn chưa về.  

Tô Thương nhíu mày không chịu được, lòng như lửa thiêu sao lại lâu như vậy chứ.   

Đúng lúc này, Tô Thương nhận được một cuộc điện thoại, là số lạ, bên đó truyền đến một giọng nói quen thuộc:   

“Tô Thương, còn nhớ tôi không, mấy hôm trước anh đã hại tôi mất hết tất cả, chạy khỏi Giang Bắc một cách thảm hại, đứa bé ở trong biệt thự của anh còn cả dì Phù nữa, đều ở chỗ tôi rồi, muốn để bọn họ sống sót, thì đến khu rừng ở Đông Sơn đi!”  

Nghe thấy lời này, trong nháy mắt sắc mặt của Tô Thương liền sầm lại, trong ánh mắt tràn ngập sát khí! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.