Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 2268



"Không liên quan đến ông!" 

Tô Thương không thèm giải thích, chỉ khoanh chân ngồi xuống vận chuyển Cửu U Trấn Ngục Quyết, muốn nhanh chóng khôi phục thương thế của mình. 

"Sắp chết đến nơi rồi mà còn hung hăng, ha ha, nếu đã như vậy, vậy cứ để tôi tiễn cậu lên đường vậy." 

Viêm Long tiên đế lộ ra một tia cười lạnh, sau đó cầm kiếm Thiên Đế trong tay, lao về phía Tô Thương. 

"Bệ hạ!" 

Bạch Khởi và Thương Ưởng thấy vậy, vì bảo vệ Tô Thương mà không hề suy nghĩ nhiều, cả hai cùng nhau ra tay, nghênh đón Viêm Long tiên đế. 

Tô Vô Kỵ, Tô Ma cũng như thế, mỗi người đều thi triển công pháp mạnh mẽ. 

Nhưng đều đáng nói là Tô Vô Kỵ vốn đang bị thương nặng, đến bây giờ vẫn chưa khôi phục. 

Nhưng vì Tô Thương, ông ấy không hề có chút do dự nào, lập tức thi triển công pháp Vô Ngã khiến cho bản thân bước vào trạng thái đỉnh phong trong thời gian ngắn. 

"Ha ha!" 

"Chỉ là con kiến hôi mà cũng mơ mộng tranh đoạt với ánh trăng sao?" 

Viêm Long tiên đế nhìn thấy bốn người xông về phía mình, ông ta không ngừng cười lạnh, sau đó lập tức tiến lên nghênh đón. 

Cứ như vậy, năm người lao vào chiến đấu, tràng diện so với lúc trước còn kinh khủng hơn, dư chấn của cuộc chiến tàn sát ra toàn bộ xung quanh. 

"Cần thân, mặc dù Viêm Long tiên đế là linh hồn thể, không phải là Đế cảnh chân chính, nhưng ông ta có kiếm Thiên Đế trong tay, có thể phát huy ra một ít năng lực mà Đế cảnh mới có được." 

Tô Thương vừa vận chuyển Cửu U Trấn Ngục Quyết, vừa nhắc nhở: "Nhưng cũng không phải chúng ta hoàn toàn không có phần thắng." 

"Nếu như tôi đoán đoán sai, với trạng thái bây giờ của ông ta thì không thể nào điều khiển được kiếm Thiên Đế quá nhiều lần, chỉ cần cầm chân ông ta, chờ đến khi ông ta không sử dụng được kiếm Thiên Đế nữa, thì đấy chính là lúc chúng ta sẽ phản công." 

Tô Thương nói tiếp: "Vương Dương Minh... Hửm?" 

Đang nói chuyện, bỗng dưng Tô Thương phát hiện vậy mà không thấy Vương Dương Minh đâu! 

"Vương Dương Minh đâu mất rồi?" Tô Thương nhịn không được hỏi. 

"Không để ý." 

Tô Du Du nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ ông ấy sợ cho nên đã chạy trốn trước rồi?" 

"Chạy trốn?" 

Tô Thương lắc đầu, nếu như ông ấy sợ thật thì ông ta hoàn toàn có thể không tới, không cần phải chạy đến đây một chuyến. 

Sau khi suy nghĩ vài giây, Tô Thương mở miệng nói: "Thôi kệ đi, để cho ông ấy đi đi. Du Du, con cứ như lúc trước, cứ yên tâm làm một đứa bé sáu tuổi, vào thời điểm quan trọng rồi hãy ra tay." 

"Vâng, cha, con hiểu rồi." Tô Du Du khẽ gật đầu, cô bé ấy đã chuẩn bị sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào. 

"Thực lực của mình vẫn là quá yếu rồi, Viêm Long tiên đế lại hiểu biết về trận pháp, một trăm lẻ tám tòa đại sát trận ở nơi đây, trở nên vô dụng rồi." 

Sau khi sắp xếp xong tất cả mọi thứ, Tô Thương cười khổ, sau đó lẩm bẩm nói: "Lúc trước Vương Dương Minh nói, chỉ cần mình dung hợp trí nhớ của ba đời là có thể trở thành chí cường trong thiên hạ." 

"Dung hợp ký ức, mình phải làm thế nào mới có thể khôi phục được trí nhớ lúc trước đây?" 

Tô Thương càng nghĩ càng sốt ruột, anh phải niệm chú Thanh Tâm vài lần mới khiến cho bản thân tỉnh táo lại. 

Bình tĩnh. 

Mình phải bình tĩnh, lo lắng không thể giải quyết bất cứ vấn đề nào. 

Nghĩ đến đây, Tô Thương khép hờ hai mắt, tự động che đậy tất cả mọi thứ xung quanh. Sau đó anh tập trung tinh thần, bắt đầu suy nghĩ xem làm thế nào để dung hợp trí nhớ của ba đời. 

Mà Tô Du Du thì đứng ở bên cạnh anh, đôi mắt nhỏ đen láy đang cảnh giác nhìn Viêm Long tiên đế, một khi thấy tình hình không ổn thì cô bé ấy sẽ lập tức ra tay. 

Bốn người Bạch Khởi, Thương Ưởng, Tô Vô Kỵ, Tô Ma đều là Chuẩn Đế đỉnh phong, lúc trước đã phối hợp với nhau đánh tan thân thể của Phong Khê thiếu gia. 

Nhưng bây giờ, đối thủ của bọn họ là linh hồn thể của Viêm Long tiên đế, hơn nữa còn sở hữu kiếm Thiên Đế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.