Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 228



Tô Thương không trả lời, mà nhanh chân đi về phía Tô Cảnh Hàm, định ra tay giết chết, đây là lúc hoàn toàn có thể tiêu diệt được tai họa ngầm này rồi.  

Nhưng mà lúc này, người phụ nữ xinh đẹp Lý Vân đi lên phía trước, ánh mắt nhìn vào cơ thể Tô Thương, trên mặt nở nụ cười, không biết đang có ý đồ gì.  

Loading...

"Bà muốn ngăn cản tôi?" Tô Thương đón nhận ánh mắt Lý Vân, thản nhiên nói: "Thế thì tôi không thể làm gì khác được ngoài việc đưa hai người đến cùng một chỗ chết!"  

Advertisement

"Tô thiếu gia, đừng hiểu lầm, chúng ta không phải là kẻ thù."  

Ai biết được, Lý Vân lại cười nói: "Tôi với Tô Cảnh Hàm, chẳng qua chỉ là mới quen biết mấy hôm nay mà thôi, tình cảm không sâu nặng:  

"Thậm chí, nếu như cậu muốn cho cậu ta chết, tôi cũng có thể giúp cậu đưa cậu ta xuống địa ngục."  

Lý Vân nhẹ nhàng cười nói: "Chỉ hy vọng Tô thiếu gia, không ghi hận tôi là được."  

"Thật sao?" Tô Thương nhíu mày.  

"Tô thiếu gia, thực lực của cậu rất mạnh, tôi nhìn không thể nào biết được cậu đang ở cảnh giới gì, nhưng cậu tuổi trẻ như vậy, mới khoảng hai mươi tuổi, thì cảnh giới không thể nào có thể vượt qua tôi được."  

Lý Vân cười nói: "Thật tình không dám giấu, tôi đã đặt chân đến tông sư đỉnh phong rồi, nếu cậu đánh nhau với tôi, cậu chắc chắn sẽ phải chết, nhưng tôi..."  

Nói đến đây, Lý Vân với đôi mắt quyến rũ xinh đẹp như tơ, tiếp tục nói: "Tôi không nỡ giết cậu."  

"Tô thiếu gia, cậu trẻ tuổi lại đẹp trai, thực lực cũng mạnh, tôi thấy cậu hoàn toàn có thể thay thế Tô Cảnh Hàm, làm người đồng hành cùng song tu với tôi."  

Giọng nói Lý Vân đầy vẻ dụ dỗ: "Nếu như thế, cậu không chỉ có thể có được cơ thể của tôi, thực lực cũng sẽ đột nhiên tăng lên, một công đôi việc, thấy thế nào hả?"  

Nghe những lời này, Tô Thương lộ ra một nụ cười lạnh lùng, cũng không trả lời lại.  

“Tô thiếu gia, thế thì tôi để cậu nhìn thấy chút thành ý của tôi."  

Lý Vân cười cười, sau đó quay đầu lại nhìn chăm chú Tô Cảnh Hàm, trong mắt tràn ngập sát ý.  

"Không, chị Lý."  

Tô Cảnh Hàm lập tức luống cuống, vội vàng dịch cơ thể lùi về phía sau, đồng thời cầu xin tha thứ: "Chị Lý, chúng ta tốt xấu gì cũng đã quen nhau được một tuần rồi, thứ quý giá nhất của tôi, cũng đều giao cho chị rồi, người ta nói một đêm có đôi trăm ngày ân nghĩa, chị Lý, chị phải giúp em chứ."  

"Ha ha, Tô Cảnh Hàm, tôi chỉ xem cậu như thú vui của tôi mà thôi, bây giờ đã có vật thay thế tốt hơn, mà tôi cũng đã chơi chán rồi,vì thế, cậu có thể chết được rồi!"  

Vừa nói xong, Lý Vân không chút lưu tình nào mà ra tay cực kỳ quyết đoán, trong chốc lát liền chặt đứt cổ Tô Cảnh Hàm.  

"Ách... Tôi...Tôi không...Chị Lý!"  

Trước khi chết, Tô Cảnh Hàm nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, rất nhanh chóng đã tắt thở, hoàn toàn mất đi mạng sống của mình.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.