Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 2297



Vào thời điểm đó, có quá nhiều chuyện đã xảy ra ở khắp mọi nơi trên thế giới. 

Núi Côn Luân. 

Đông đảo các thiên tài của cái ngọn núi lớn đang xếp hàng dài, lục tục tiến vào tinh không cổ lộ. 

Nhóm người Tô Thần Binh, Tô Kiền Khôn, Tô Dực Cân thì lại không để ý đến chuyện này. 

Bọn họ đã sớm quyết định xong xuôi, rằng sẽ không rời khỏi trái đất, sống chung chết chung với Tô Thương. 

Ngay tại thời điểm này. 

Người của nhà họ Tô đang bế quan tu luyện, nắm chặt lấy từng phút từng giây để gia tăng sức mạnh bản thân. 

"Cậu chủ... ông chủ." 

Đúng lúc này, Tô Thanh Y bỗng nhiên xuất hiện, cung kính chào hỏi Tô Kiền Khôn, thiếu chút nữa đã gọi nhầm. 

Một trăm năm trước, ông ấy là thuộc hạ kiêm đệ tử của Tô Vô Kỵ, bình thường nhìn thấy Tô Kiền Khôn đều gọi là thiếu gia. 

Dù sao lúc đó Tô Kiền Khôn vẫn còn trẻ, là chàng trai mới mười mấy hai mươi tuổi, gọi là cậu chủ là vô cùng thích hợp. 

Nhưng bây giờ thì khác, Tô Kiền Khôn đã tuổi già sức yếu, có con trai và cháu trai, thậm còn có cả chắt trai. 

Lúc này nếu như vẫn giữ xưng hô cậu chủ thì quả thật không thích hợp cho lắm. Cho nên Tô Thanh Y đã thay đổi xưng hô thành ông chủ, chỉ là có đôi khi sẽ nói sai mà thôi. 

"Ừm." 

"Tô Thanh Y, ông với tôi đã quen biết nhau nhiều năm, giữa chúng ta không cần phải khách sáo như vậy." Tô Kiền Khôn gật gật đầu nói. 

"Phép tắc là phép tắc, thuộc hạ không dám vượt qua." Tô Thanh Y nghiêm túc nói. 

"Cái ông này." 

Tô Càn Khôn chỉ chỉ vào Tô Thanh Y, sau đó nói: "Thôi bỏ đi, cái tên cố chấp ông đây tìm tôi có việc gì." 

"Ông chủ, bên ngoài có một người phụ nữ xinh đẹp hơn ba mươi tuổi, nói mình họ Thạch, tới đây để tìm người đàn ông của cô ta." Tô Thanh Y thành thật nói. 

Soạt soạt! 

Lời này vừa nói ra, Tô Dực Cân và Tô Thần Binh đang bế quan ở mật thất, ánh mắt hai người họ đều đồng loạt rơi lên người Tô Kiền Khôn. 

"Chuyện, chuyện, chuyện này... không liên quan gì đến tôi cả!" 

Tô Kiền Khôn vừa nghe thấy lời này, đã lập tức trở nên lo lắng, vội vàng giải thích: "Tôi không quen biết cô ta, không hề quen biết luôn, cho nên chắc chắn sẽ không liên quan đến tôi!" 

"Cả đời này của tôi trong sạch, quang minh chính đại, liêm khiết chính trực, không a dua nịnh bợ, chưa từng làm ra chuyện gì có lỗi với người vợ quá cố cả!" Tô Càn Khôn vội vàng giải thích. 

"Ông chủ..." 

Sắc mặt Tô Thanh Y nhất thời tối sầm lại, nhỏ giọng nói: "Tôi đâu có nói cô ta tới đây tìm ông đâu, người phụ nữ xinh đẹp kia đã chỉ đích danh, nói rằng muốn tìm Tô Thần Binh." 

** Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất. 

"Phù." 

Tô Kiền Khôn nghe vậy, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, ông ấy vỗ ngực, đứng đắn nói: "Dọa chết tôi rồi, tôi đã nói rồi mà, sẽ không thể là đến tìm tôi đâu, tôi... mà khoan đã!" 

"Tô Thanh Y, vừa rồi ông nói người phụ nữ kia là tới tìm ai, ông nói lại một lần nữa xem." 

"Đến tìm Tô Thần Binh." Tô Thanh Y thành thật nói. 

"Mẹ kiếp!" 

"Người phụ nữ xinh đẹp, đến tìm Tô Thần Binh!" 

Tô Kiền Khôn nghe nói như vậy thì lập tức nổi trận lôi đình, ông ấy xoay người nhìn chằm chằm vào Tô Thần Binh, đồng thời cũng rút thắt lưng ra, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thần Binh, cái tên nhóc nhà cậu được đấy nhỉ, trêu hoa ghẹo nguyệt đủ cả, lá gan cũng lớn thật!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.