Vừa mới bước vào, Tô Kiền Khôn đã trêu Tô Du Du: "Du Du, nếu như ông cố và cha con rơi xuống nước thì cháu sẽ cứu ai?"
Tô Du Du đang ôm đồ chơi nghe vậy liền nghiêm túc nói: "Cứu cha Tô ạ."
Tô Kiền Khôn có chút thất vọng nhưng vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục hỏi: "Nếu ông nội và cha con cùng rơi xuống nước thì cháu sẽ cứu ai?"
"Cứu cha Tô ạ." Du Du đáp lời.
Nghe vậy, Tô Kiền Khôn trong lòng biết là mình không thể bằng vị trí Tô Thương trong lòng con bé được, nên đã so sánh mình với Tô Thần Binh hỏi: "Nếu ông cố và ông nội con cùng rơi xuống nước, con sẽ cứu ai?"
"Cháu sẽ cứu..."
Tô Du Du nhìn Tô Kiền Khôn với vẻ bối rối, rồi quay sang nhìn Tô Thần Binh. Ngay sau đó, cô bé vui vẻ cười nói: "Bây giờ chúng ta vào ăn tối được không?"
"Ăn...Ăn..."
Khi Tô Kiền Khôn nghe thấy vậy thì mặt đơ ra, choáng váng.
Tô Thần Binh cũng ngẩn người ra, mở miệng định nói cái gì đó nhưng không biết nói gì nên thôi.
Tô Thương nhíu mày đi tới trách móc: "Du Du, con đang nói gì vậy?"
"Hichic, con chỉ đang nói đùa với ông cố hôi." Tô Du Du đắc ý cười nói: "Ông cố, ông nội, biểu cảm của hai người thật là buồn cười quá."
Đó là một trò đùa.
Tô Kiền Khôn đột nhiên nở một nụ cười và ân cần nói: "Đứa trẻ này thật là thông minh, hahaha."
Tô Thần Binh cũng đi lên cười nói: "Du Du, nói cho ông nội nghe hôm nay cô giáo dạy những gì nào."