Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 277



“Ha ha, được rồi, không nói nữa.”  

<

Lý Kỳ Kỳ nhìn về phía Lý Nguyệt, sau đó tò mò hỏi: “Chị, chị với Tô Thương, rốt cuộc đã tiến triển đến bước nào rồi, đã đến đoạn đó đó chưa.”  

“Chưa!”  

Advertisement

“Thế bọn chị đến bước nào rồi?” Lý Kỳ Kỳ hỏi tiếp.  

Trong phòng thực ra chỉ có hai người là Lý Nguyệt và Lý Kỳ Kỳ, đây là hai chị em đang tâm sự với nhau.  

Cho nên, Lý Nguyệt không hề giấu diếm gì hết, ghé vào tai em gái nói nhỏ mấy câu.  

“Sờ tới sờ lui sao?”  

Lý Kỳ Kỳ nghi ngờ nói: “Chị, nghĩa là gì vậy, chắc Tô Thương sẽ không sờ soạng cả người chị chứ?”  

“Ừ.” Lý Nguyệt không hề phủ định, mặt đỏ lên như quả táo.”  

Lý Kỳ Kỳ tức giận: “Chị, sao chị có thể như vậy chứ, không có nguyên tắc gì hết.”  

“Chị và Tô Thương đã có hôn ước, sớm muộn gì cũng gả cho anh ấy thôi mà.” Lý Nguyệt giải thích.  

“Cái gì cơ, Tô Thương không phải là thứ tốt đẹp gì, điểm này chị cũng biết từ lâu rồi đó.” Lý Kỳ Kỳ hỏi dò: “Lẽ nào chị muốn gả cho anh ta thật sao?”  

“Thực ra, con người của Tô Thương cũng được, Kỳ Kỳ, là em đã hiểu lầm anh ấy thôi.”  

“Lúc trước có rất nhiều chuyện, đều không phải ý định của anh ấy, anh ấy cũng bị người khác tính kế thôi.”  

Sau đó, Lý Nguyệt và Lý Kỳ Kỳ nằm trên giường nói chuyện thời ngày xưa, để lấy lại hình tượng thay Tô Thương.  

....  

Thời gian thấm thoát trôi qua.  

Ngày hôm sau.  

Mới sáng sớm, Tô Thương đã bị giọng nói của Vương Phú Quý đánh thức.  

“Tô đại thiếu gia, ha ha ha, mấy hôm không gặp, tôi nhớ cậu chết mất, mau mở cửa đi.”  

Vương Phú Qúy không hề khách sáo, đứng ở bên ngoài phòng ngủ, gõ cửa sầm sập.  

“Tới ngay đây.”  

Tô Thương mỉm cười, sau đó đi ra mở cửa phòng, ánh mắt dừng lại trên người Vương Phú Qúy, kết quả lại phát hiện ra mặt mũi Vương Phú Quý sưng húp lên, xem ra cậu ấy đã bị đánh cực kì thê thảm.  

“Vương đại thiếu gia, có chuyện gì thế, ai đã đánh cậu.” Tô Thương không nhịn được bèn hỏi.  

Ánh mắt Vương Phú Qúy lại né tránh, cười gượng gạo: “Tô đại thiếu gia, chuyện này cậu không cần hỏi nữa, tôi đã giải quyết xong rồi.”  

“Cậu là anh em của tôi, nói cho tôi biết, ai đánh cậu vậy?” Tô Thương nghiêm túc nói.  

Vương Phú Quý không giấu được nữa, hổ thẹn nói: “Còn không phải do con đàn bà Lưu Sở Điềm kia à.”  

“Nhưng, Tô đại thiếu gia, tuy tôi bị đánh đến nỗi mặt mũi sưng bầm dập, nhưng xương cốt của tôi vẫn cứng lắm, không hề tổn hại chút nào đâu!” Vương Phú Qúy kiêu ngạo nói.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.