"Nếu như ông giết Tô Huyền Thiên, lấy đi đóa Tuyết Liên, sợ rằng nhị trưởng lão sẽ để ý đến ông, ông sẽ trở thành tâm điểm chú ý đó."
<
Hứa Sơn Cư suy nghĩ một chút, sau đó chuyển hướng nói: "Thế này đi, ông chủ Đổng, đợi ông lấy được đóa Tuyết Liên từ tông chủ, ông cứ mang theo nó trở về Giang Bắc, sau đó mấy ngày thì tôi sẽ đến Giang Bắc tìm ông, ông thấy thế nào?"
Advertisement
"Ý kiến hay."
Đổng Văn Thắng nghe vậy, nhất thời lộ ra một nụ cười.
Vốn dĩ ông ấy còn lo lắng, không biết trước khi mình trở về Giang Bắc, đại trưởng lão có đi theo để đòi Tuyết Liên không.
Nếu như vậy, cậu chủ nếu muốn Tuyết Liên, thì phải đối phó với đại trưởng lão trước rồi.
Không biết thực lực của cậu chủ, có phải đối thủ của đại trưởng lão hay không, nếu như cậu chủ không đánh được đại trưởng lão thì thật là phiền phức lớn.
Nhưng bây giờ thì tốt rồi, đại trưởng lão nói mấy ngày sau mới đến Giang Bắc lấy Tuyết Liên, nếu đã như vậy, sẽ để cho cậu chủ có thêm thời gian để chuẩn bị.
Nếu cậu chủ cảm thấy không phải là đối thủ của ông ta, còn có thể lấy Tuyết Liên, rồi bỏ trốn trước.
Đến lúc đó, mình sẽ dọn hết của cải, dẫn toàn thể trên dưới nhà họ Đổng, theo cậu chủ rời khỏi Giang Bắc.
Sau lưng cậu chủ, chắc chắn sẽ có một tông phái cường đại, nói không chừng sau này có thể nhanh chóng thăng quan tiến chức rồi.
Nghĩ như vậy, trong lòng Đổng Văn Thắng như nở hoa, vội vàng trả lời nói: "Đại trưởng lão, cứ theo sự sắp xếp của ông mà làm, chỉ là, thực lực của tôi thấp kém, nếu như trên đường đi có người ra tay với tôi thì phải làm sao được chứ."
"Ha ha."
Hứa Sơn Cư vuốt râu cười nói: "Không cần phải nếu như, chắc chắn sẽ có người ra tay cướp đoạt đóa Tuyết Liên, nhưng ông cứ yên tâm, tôi sẽ bảo vệ ông chu toàn, không ai dám động đến một sợi tóc của ông."
"Nếu đã như thế, xin cảm ơn đại trưởng lão." Đổng Văn Thắng cảm kích nói.
"Người phải nói cảm ơn là tôi đây mới đúng, cảm ơn ông đã chịu tặng Tuyết Liên cho tôi."
Hứa Sơn Cư khen ngợi nói: "Ông chủ Đổng, ông không chỉ chủ động tặng đóa Tuyết Liên cho tôi, còn lo lắng đến danh dự của tôi, chuyện này khiến tôi rất cảm động."
"Đại trưởng lão khách sáo rồi, đây là chuyện tôi nên làm mà." Đổng Văn Thắng nói, tuy đang được khen ngợi nhưng cảm giác vẫn thấy lo sợ.
"Ông chủ Đổng, những năm gần đây, tôi đã đòi không ít của cải của ông, ông không trách tôi chứ?" Đột nhiên, Hứa Sơn Cư nói.
"Không đâu."
Đổng Văn Thắng trong lòng sợ hãi, ngoài mặt lại bình tĩnh nói: "Đại trưởng lão, ông đang nói gì vậy chứ, nhà họ Đổng chúng tôi có được thành tựu như bây giờ, toàn dựa vào sự giúp đỡ toàn lực của ông, uống nước nhớ nguồn là điều đương nhiên, những của cái đó vốn dĩ thuộc nên về ông mà."