Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 292



“Thì ra ca ca… không phải là anh trai kia*.”  

<

*Trong tiếng trung hai từ tên Ca Ca của cô gái kia đọc lên giống với từ 哥哥, phiên âm hán việt là ca ca nghĩa là anh trai, cho nên Tô Thương mới nghe hiểu lầm thành anh trai.  

Advertisement

Tô Thương liên tục cười khổ, sau khi phản ứng lại, vội vàng kết thúc cuộc chiến tranh lạnh này, chạy tới ngồi bên cạnh Lý Nguyệt, ôm lấy cánh tay của Lý Nguyệt, nịnh nọt nói: “Vợ à, anh xin lỗi, đều là anh sai, là anh hiểu lầm em rồi.”  

“Ha ha, anh vừa rồi cứng rắn như vậy, làm sao có thể sai được!” Lý Nguyệt học theo điệu bộ của Tô Thương, khoanh cánh tay, cười nhạo nói.  

Đương nhiên, cô chỉ giả bộ mà thôi, kỳ thực trong lòng cô ấy không hề tức giận.  

Bởi vì Tô Thương để ý đến cô, cho nên sau khi xảy ra hiểu lầm mới thẹn quá hóa giận, Lý Nguyệt có thể hiểu được.  

Nhưng mà Tô Thương không tin tưởng mình, chuyện bôi bác như vậy, bắt buộc phải trừng phạt một chút mới được.  

Bây giờ, Lý Nguyệt chính là cố ý làm khó Tô Thương, để cho Tô Thương có thể ghi nhớ kỹ lỗi lầm này.  

“Vợ à, anh thật sự biết sai rồi, em tha lỗi cho anh đi.” Lúc này Tô Thương lay nhẹ cánh tay của Lý Nguyệt.  

Lý Nguyệt nhìn Tô Thương, hừ lạnh một tiếng, rồi hỏi: “Anh sai chỗ nào chứ, nói thử em nghe nào?”  

“Vợ à, là do anh không có hỏi rõ ràng, là anh không nên nổi giận, là anh không nên chất vấn…”  

Tô Thương đang giải thích thì Lý Nguyệt lại đột nhiên bịt hai lỗ tai lại, tức giận nói: “Em không nghe, em không nghe.”  

Tô Thương vội vàng ngậm miệng lại, rồi ngồi sang một bên với nụ cười gượng gạo.  

“Đàn ông mấy anh không có phải là đồ tốt đẹp gì cả, làm sai một cái liền mạnh miệng giải thích, không có chút tí chân thành nào!” Lý Nguyệt tức giận, liếc Tô Thương.  

Tô Thương sống mũi, cười khổ nói: “Vợ à, là em kêu anh giải thích mà.”  

“Ừm hừ, bây giờ lại học được cái kiểu đem trách nhiệm đổ hết lên đầu em rồi đúng không, Tô Thương, anh khiến em quá thất vọng rồi, không ngờ anh là loại người như vậy!” Lý Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói.  

“Được rồi, tùy em muốn nói sao thì nói vậy.”Tô Thương bất lực, giơ hai tay ra nói.  

“Hừ, anh không còn kiên nhẫn được nữa đúng không, thật sự khiến người ta thất vọng mà!” Lý Nguyệt hừ lạnh nói.  

“Vợ à, em đúng là một con nhóc gây chuyện mà, Ca Ca rõ ràng là nữ, sao em lại không nói thẳng cho anh biết, em cố ý đúng không, xem anh làm sao trừng phạt em nhé!”  

Tô Thương dứt khoát không giải thích nữa, trực tiếp ôm lấy Lý Nguyệt, tay chân bắt đầu không ngoan ngoãn:  “Con nhóc gây chuyện, nói, em còn gây chuyện nữa hay không?”  

“Ha ha ha, Tô Thương, anh đừng có chọc lét nữa, em tha thứ cho anh được rồi chứ gì.”  

“Không được, nói cho anh nghe, sau này còn gây chuyện nữa hay không?”  

“Không gây truyện… Cái đó thì không thể được, nếu như anh chọc em nổi giận, em sẽ gây chuyện nữa cho anh xem.”  

“Được thôi, xem ra là anh vẫn còn nhẹ tay đúng không, anh phải mạnh tay thêm chút nữa mới được.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.