Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 297



“Tớ là vợ sắp cưới của anh ấy, bọn tớ cũng có hôn ước rồi, kết hôn cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi, anh ấy cứ nhắc đến mãi, mà tớ lại cứ từ chối thì không thú vị lắm, mấu chốt là, tớ từ chối anh ấy rồi, mà anh ấy lại không đi tìm người con gái khác, vậy tại sao tớ lại phải đem người đàn ông của tớ, đẩy đến tận miệng cho người con gái khác chứ?”  

<

“Lý Nguyệt ơi, cậu có suy nghĩ gì vậy, không thể tin nổi, dưới cái nhìn của người chưa kết hôn, sao cậu có thể làm loại chuyện đó được chứ, còn nữa, cậu phải mạnh mẽ lên, nếu anh ấy dám tìm đến đám phụ nữ không đứng kia, thì cậu phải chia tay, hủy bỏ hôn ước với anh ấy ngay.”  

Advertisement

“Như vậy không được đâu, đàn ông con trai cũng như hạt cát trong tay, càng nắm chặt tay thì càng ít cát, muốn thu được nhiều hơn thì phải nắm vững phương pháp.”  

“Trời ơi, Lý Nguyệt, lần đầu tiên tớ nghe quan điểm về tình yêu của cậu, thật không thể tin nổi, cậu có biết con gái bây giờ mạnh mẽ lắm không hả, nào là phạt đàn ông quỳ xuống bàn phím, giao hết toàn bộ tiền lương, việc nhà cũng vứt hết cho đàn ông, đó mới là hình mẫu của con gái chúng ta, ôi, cậu nghe tớ đi, sau này cậu...”  

..............  

Tô Thương đưa mắt nhìn theo Lý Nguyệt và Trương Ngu Ca đang dần biến mất, mang máng nghe được cuộc trò chuyện của hai người, khóe miệng để lộ ra một nụ cười, càng ngày càng có thiện cảm với Lý Nguyệt.  

Cô gái tên Lý Nguyệt này, không hề tranh đua với đời, rất hiểu chuyện, vô cùng rộng lượng.  

Kiểu vợ như xuất sắc như vậy, cũng rất khó tìm nha.  

“Ai như Trương Ngu Ca cô, đúng là đồ đàn bà xấu xa, không được rồi, sau này phải ngăn không cho Lý Nguyệt tiếp xúc với cô ta, để tránh học hỏi những tật xấu mới được.”   

Tô Thương lẩm bẩm, rồi mở cửa xe, ngồi vào trong, định trở về biệt thự cạnh sông.  

“Ông chủ.”  

Nhưng lúc này, trong đầu Tô Thương, bỗng truyền đến giọng nói mơ hồ của một cô gái trẻ.   

Sau đó, một con chó Teddy liền xuất hiện ở bên cạnh chiếc xe hơi, vẫy vẫy cái đuôi làm ra vẻ tội nghiệp nói: “Ông chủ, tôi nhớ anh chết đi được, anh không cần tôi nữa rồi phải không?”  

“Thục Phân sao?”  

Tô Thương mỉm cười.  

Lúc trước ở trong phòng của Lý Nguyệt, anh ấy đã thấy Thục Phân, có điều lúc đó Tô Thương cứ tưởng mình đã bị cắm sừng, nên tâm trạng cũng không tốt mấy, vì thế cũng không có suy nghĩ nhiều đến như vậy.  

“Thục Phân, sao lại không cần mày được chứ, mày là thuộc hạ tài giỏi của tao mà.”  

Tô Thương khẽ cười nói: “Mày chạy từ trang viên nhà họ Lý đến đây hả?”  

“Ừ ừ, ông chủ, yên tâm đi, tôi rất cẩn thận đấy, không hề làm ảnh hưởng đến người khác đâu.” Thục Phân lễ phép trả lời.  

“Vậy thì tốt.”  

Tô Thương gật đầu, rồi nói: “Hai ngày này tao sẽ cho mày hấp thụ ít tinh huyết của cao thủ, mày biến vào vòng tay chứa đồ, rồi luyện hóa tinh huyết, nâng cao thực lực một chút, sau đó lại về bảo vệ Lý Nguyệt.”  

“Tinh huyết sao?”   

Thục Phân vừa nghe thấy vậy, hai mắt bỗng sáng rực lên, phấn khích nói: “Ừ ừ, tôi biết là ông chủ sẽ không quên tôi mà.”  

“Ha ha.”  

Tô Thương để lộ ra một nụ cười, sau đó động lòng, đem Thục Phân biến vào trong vòng tay chứa đồ.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.