Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 312



Thạch Hiên gật đầu nói: “Được.”   

<

Đoạn Tứ Hải ngay lập tức tìm số điện thoại di động của tam trưởng lão và bấm số. Điện thoại đã thông, nhưng vang lên nửa ngày, cũng không có người nhận.   

“Hai tên này!” Đoạn Tứ Hải có chút tức giận, tạm dừng vài giây liền cười làm lành nói: “Ha hạ, Thạch công tử, tam trưởng lão đã già rồi, lỗ tai không tốt, dùng điện thoại di động cũng không tốt lắm.”   

Advertisement

“Như vậy đi, nhị trưởng lão Tần Hương Liên không có ra ngoài, ngày hôm qua tôi gặp bà ta ở Tông Vô Ảnh, tôi phái người đi tìm nhị trưởng lão, lệnh cho bà ta đi Giang Bắc hoàn thành chuyện này.” Đoạn Tứ Hải cười nói.   

Thạch Hiên có chút không kiên nhẫn, nhưng gật đầu nói: “Được.”   

“Lần này tuyệt đối sẽ không có ngoài ý muốn.”  

Đoạn Tứ Hải trực tiếp gọi điện cho thân tín của mình, sau khi điện thoại thông liền nói: “Bảo nhị trưởng lão đến gặp tôi ở đỉnh núi. Tôi có chuyện cần thu xếp cho bà ta.”  

“Thưa minh chủ.”  

Đầu bên kia điện thoại tạm dừng một chút, một giọng nói truyền đến: “Nhị trưởng lão hôm nay xuống núi. Về phần đi đâu, đệ tử hầu hạ bà ta cũng không biết.”   

“Chết tiệt, thời khắc mấu chốt một đám đều không thể liên lạc được, đều chết rồi đúng không?” Đoạn Tứ Hải phẫn nộ cắt đứt điện thoại, quay đầu nhìn về phía Thạch Hiên, có chút xấu hổ: “Thạch công tử, cậu yên tâm, sắp tới mấy vị trưởng lão nhất định sẽ trở lại Tông Vô Ảnh, ai về đến trước tôi sẽ sai người đó đi diệt nhà họ Tô.”  

“Được rồi.”  

Thạch Hiên vô cùng bất mãn, nhưng cũng gật đầu nói: “Đoạn minh chủ, nhớ giữ bí mật đừng để lộ ra ngoài.”  

“Đã hiểu.” Đoạn Tứ Hải đáp lại: “Tôi sẽ phát lệnh tiêu diệt nhà họ Tô với lý do nhà họ Tô cấu kết với Tô Huyền Thiên.”   

“Như vậy là tốt nhất.”   

“Hơn nữa, chuyện của Đại trưởng lão Hứa Sơn Cư, tôi sẽ chờ tin tức tốt của ông.”   

Để lại một câu, Thạch Hiên thả người nhảy xuống đỉnh núi, bóng dáng của anh ta thấp thoáng vài cái, sau đó liền biến mất.   

Nhìn Thạch Hiên rời đi, Đoạn Tứ Hải không khỏi thở dài: “Quả nhiên là thiên kiêu mà vùng núi tế trời tỉ mỉ bồi dưỡng, hơn hai mươi tuổi vậy mà đã đặt chân vào địa tông hậu kỳ rồi. Thiên phú như vậy thực sự là kinh người.”  

“Nhà họ Tô?”  

Đoạn Tứ Hải lắc đầu cười lạnh: “Ha ha, chỉ là một con kiến tầm thường mà thôi, nhưng lại chọc tức Thạch công tử, chết cũng không tiếc!”  

Đúng lúc đó.  

Tô Thương đã về tới biệt thự ven sông, từ xa anh ấy đã phát hiện ra Lý Nguyệt đang ở trong phòng khách, anh ấy liền đi một mạch đến đó.  

Lúc này.  

Lý Nguyệt nằm trên sofa, đang xem điện thoại, và còn đắp một chiếc chăn lông màu trắng, dáng người hấp dẫn, vừa nhìn một cái là nhận ra ngay  

Tô Thương đi qua đó, tiện tay chạm vào bàn chân trắng nõn của Lý Nguyệt, khẽ cười nói: “Vợ à, ngại quá, anh khiến em phải chờ lâu rồi.”  

“Tô... Tô Thương.”  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.