Lý Nguyệt nhìn Tô Thương một cái, nói: “Tô Thương, anh đây là muốn chuốc say em sao?”
<
“He he, còn phải nói, con gái mà không say, thì đàn ông làm sao có cơ hội được chứ.” Tô Thương cười bỡn cợt.
“Xí, đúng là không biết xấu hổ.” Lý Nguyệt bĩu môi nói: “Em đã chuẩn bị tâm lý rồi, say hay không thì anh cũng không có cơ hội đâu.”
Advertisement
“Ha ha.”
Trong lòng Tô Thương rất vui mừng, liền cười nói: “Tuy nói như vậy, nhưng, em vẫn nên uống chút rượu, cho nó có không khí, nào, vợ ơi, cạn ly nào.”
“Được thôi.” Lý Nguyệt không hề từ chối.
Ngay sau đó.
Hai người vừa thưởng thức bữa ăn, vừa uống rượu, làm cho bầu không khí càng thêm thoải mái khoan khoái.
Khoảng nửa tiếng sau.
Lý Nguyệt đã đặt dĩa và thìa xuống, lắc đầu nói: “Tô Thương, em, em ăn no rồi.”
“Vợ ơi, uống thêm một ly nữa đi.” Tô Thương khẽ cười, làm ra vẻ muốn rót rượu cho Lý Nguyệt.
“Không đâu, không thể uống quá nhiều rượu, nếu không khi làm chuyện đó sẽ phát ra tiếng.” Lý Nguyệt xua tay từ chối.
“Làm chuyện đó?”
“Phát ra tiếng hả?”
Tô Thương bỗng sững người ra, sau khi kịp thời phản ứng lại, không kìm được mà cười nói: “Ha ha, vợ à, là ai nói với em cái này vậy?”
“Ca Ca.”
Mặt Lý Nguyệt đỏ ửng lên, khẽ nói: “Cậu ấy biết hôm nay em muốn đến đây với anh, cho nên mới nói cho em một vài chủ ý về chuyện đó.”
“Ha ha.”
Tô Thương tò mò hỏi: “Vợ à, cô ấy đã nói với em những gì vậy, có bảo em phải chú ý gì không?”
“Ca Ca bảo em.....”
Lý Nguyệt đang nói, thì Tô Thương liền đi tới, bế Lý Nguyệt lên, nhanh chân đi vào phòng khách, đến trước ghế sofa.
Sau đó.
Tô Thương đặt Lý Nguyệt nằm trên ghế sofa mềm mại, sợi tóc bay bay, tóc tai bù xù xõa xuống che mất khuôn mặt của cô ấy.
Lúc này, Tô Thương cúi người xuống, nằm ngay bên cạnh, vừa chỉnh lại tóc cho Lý Nguyệt, vừa nhẹ nhàng nói: “Bây giờ có thể nói rồi, Trương Ngu Ca dạy em thế nào vậy?”
“Cậu ấy....”
Lý Nguyệt nghiến răng, khẽ nói: “Cậu ấy nói với em lần đầu tiên không phải căng thẳng, cũng không cần vội vàng, cứ từ từ thôi, nếu không rất có thể sẽ không thành công.”
“Còn nữa không?” Tô Thương hỏi tiếp.
“Còn.”
Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, hình như có chút khó nói, nhưng vẫn nghiến răng nói tiếp: “Anh phải nhẹ một chút, nếu không ngày hôm sau em không thể xuống giường đi lại được.”