"Ừm, tốt, thân phận của cháu ở Vô Ảnh Tông khá xấu hổ, ông biết mấy đời sau của ông, luôn nhắm vào cháu."
<
Đoàn Tứ Hải quay người, vỗ vỗ vai Nạp Lan Vô Đạo, vui mừng cười nói: "Nhưng chỉ cần cháu có thể thắng trong cuộc thi tông phái, thì có thể tuyệt đối ngăn chặn cái miệng của bọn chúng rồi."
"Còn nữa, cuộc thi trong tông, chỉ là để tuyển chọn thanh niên cao thủ, đi tham gia có cả trăm tông hội luyện võ, đến lúc đó, tất cả các tông phái luyện võ khắp thiên hạ, đều sẽ phái cao thủ đi tham gia."
Advertisement
Đoàn Tứ Hải cười nói: "Vô Đạo, nếu như cháu có thể lấy được thành tích ở trăm tông hội luyện võ đó, mới có thể thực sự nở mày nở mặt được, không chỉ có danh tiếng của cháu vang xa, mà còn làm cho Vô Ảnh Tông chúng ta cũng vẻ vang hơn rất nhiều."
"Ông nội, cháu nhất định sẽ dốc hết sức mình, không để ông thất vọng đâu." Nạp Lan Vô Đạo chân thành nói.
"Ừm."
Đoàn Tử Hải hài lòng gật đầu, lập tức thở dài một hơi nói: "À, Vô Đạo, chắc chắn chuyện sư phụ Cát Bình của cháu chết, cháu đã nghe nói, bây giờ cuộc thi trong tông phái sắp đến, trăm tông hội cũng đang vô cùng cấp bách, cháu phải nhanh chóng thức tỉnh lại một chút, đừng quá mức đau buồn."
"Ông nội, cháu hiểu rồi."
Nạp Lan Vô Đạo trên mặt lộ ra một vẻ thống khổ, sau đó trịnh trọng nói: "Cháu nhất định lấy hai cuộc thi so tài làm quan trọng, chuyên tâm chuẩn bị, không để ông nội thất vọng."
"Được, không hổ là cháu ngoan của ông."
Đoàn Tứ Hải tán thuỏng cười cười, rồi nói: "Hung thủ giết chết sư phụ cháu, đã đền tội rồi, cháu không cần suy nghĩ gì nhiều, tiếp tục chuyên tâm luyện tập đi nhé."
"Vâng!"
"Ông nội, xin từ biệt."
Nạp Lan Vô Đạo cung kính chắp tay, sau đó liền nhanh chân rời khỏi đỉnh núi.
Nhìn Nạp Lan Vô Đạo rời đi, Đoàn Tứ Hải hài lòng cười nói: "Ha ha, Vô Ảnh Tông có người thừa kế rồi."
"Sau khi cuộc thi lần này qua đi, tên Vô Đạo có thể ghi vào gia phả nhà họ Đoàn mình rồi."
Đoàn Tứ Hải tiếp tục cười nói: "Đến lúc đó, cũng phải đổi họ tên cho cậu ấy, Đoàn Vô Đạo, ha ha, hay, cái tên này thật hay."
Ngay lúc Đoàn Tứ Hải ngửa mặt lên cười to, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện.
"Đoàn tông chủ, có chuyện gì mà vui vẻ vậy chứ."
Đoàn Tứ Hải tập trung nhìn vào đó sau đó cười nói: "Thạch thiếu gia,từ xa đến chơi, không đón tiếp từ xa."
Người đến, chính là Thạch Hiên mặc đồ xanh.
"Đoàn tông chủ kách sáo rồi."
Thạch Hiên nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó nói thẳng vào chủ đề chính: "Chuyện tôi giao cho ông, ông có phái người đi làm chưa?"
"Thạch thiếu gia, nhắc đến chuyện này thật đúng lúc, những trưởng lão bên trong tông phái chúng tôi thực lực rất giỏi, nhưng đột nhiên đều không liên lạc được rồi."
Đoàn Tứ Hải trả lời: "Các trưởng lão còn lại, đều chưa đặt chân đến địa tông, không đáng trọng dụng, không bằng dời lại mấy ngày nữa xem sao."
"Cũng được."
Thạch Hiên nghe vậy, trong lòng cực kỳ không hài lòng, nhưng cũng chỉ đành đồng ý mà thôi.