Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 340



Giới luyện võ có ba đại tông môn đỉnh phong, vùng núi tế trời, vùng núi giữa núi và biển, vùng núi nơi thâm sâu vân vụ.  

<

Không ngờ rằng, kẻ thù của nhà họ Tô, lại là đến từ vùng núi tế trời, chuyện này ngoài dự kiến của Tô Thương.  

Với thực lực trước mắt của Tô Thương, căn bản không có khả năng chống lại vùng núi tế trời.  

Advertisement

Vì thế, anh ấy nhất định phải che giấu thân phận, không thể để người khác biết, Tô Huyền Thiên cũng là đại thiếu gia công tử bột Tô Thương, nếu không thì cậu ấy sẽ là mục tiêu tiếp theo để tấn công.  

Nhưng nếu che giấu thân phận thì lại khác, qua đêm nay, không ai biết anh ấy cũng chính là Tô Huyền Thiên, đương nhiên không mang đến bất kỳ phiền phức gì cho anh ấy cả.  

"Đại ca."  

Thế là Tô Thương diễn kịch, nhìn vào ông nội, chân thành nói: "Tôi đã cùng anh kết bái huynh đệ rồi, chuyện của nhà họ Tô, cũng là chuyện của tôi, trong lúc cấp bách, tôi không thể ngồi nhìn mặc kệ được."  

"Yên tâm đi, hai người kia cứ giao cho tôi, đêm nay, tôi đến bảo vệ nhà họ Tô."  

Tô Thương trọn tình trọn nghĩa nói, sau đó không nhìn Tô Kiền Khôn nữa mà ánh mắt nhìn vào Thạch Hiên, trầm giọng nói: "Muốn nhà họ Tô bị tiêu diệt, bước qua xác của tôi đã!"  

"Ha ha, không biết trời cao đất dày là gì!"  

Thạch Hiên còn chưa mở miệng, Đoàn Tứ Hải bên cạnh lạnh lùng nói: "Thạch thiếu gia, để tôi thay cậu giết chết cậu ta nhé."  

"Không cần."  

Thạch Hiên lại lắc đầu, hài lòng cười nói: "Chỉ là nửa bước địa tông mà thôi, cậu ta không thể làm tôi bị thương được."  

"Nếu cậu ta đã lỗ mãng với tôi như vậy, để tôi tự giải quyết cậu ta, nhân tiện nói cho cậu ta biết, cái gì gọi là bên ngoài có trời, bên trên có người!" Thạch Hiên lạnh lùng cười nói.  

"Cũng được."  

Đoàn Tứ Hải nhẹ nhàng gật đầu, lập tức đứng sang một bên, trên mặt nở nụ cười lạnh nhạt.  

Từ đầu đến cuối, ông ta cũng không xem Tô Thương ra gì, hoàn toàn tỏ ra dáng vẻ khinh miệt.  

"Tô Huyền Thiên!"  

Giờ phút này, Thạch Hiên cười lạnh lùng nói: "Cậu tuổi còn trẻ, mà đã đặt chân đến nửa bước địa tông, thiên phú vốn không yếu, nhưng mà cậu so với tôi, kém rất rất nhiều."  

"Đến đây, ra tay đi, để tôi nhìn xem bản lĩnh thật sự của cậu, tôi sợ tôi ra tay trước, cậu trong chớp mắt sẽ bị tôi giết chết mất, ha ha." Thạch Hiên khinh thường nói.  

"Thật sao?"  

Tô Thương lộ ra một nụ cười lạnh nhạt, nhíu mày nói: "Cậu chắc chắn muốn tôi ra tay trước sao?"  

"Tất nhiên." Thạch Hiên đứng chắp tay, không sợ hãi nói.  

"Vậy thì được."  

Tô Thương cươi cười, khóe miệng vẫn luôn nở nụ cười hài lòng.  

Có điều.  

Ngay lập tức, cơ thể của anh ấy liền biến mất tại chỗ.  

Vù! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.