Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 362



"Có điều Hiên nhi cũng đã ba ngày không có tin tức gì rồi, điện thoại cũng không gọi được, bạt vô âm tín."  

<

Thạch Vân Phi mở miệng nói: "Kim Khuê, cậu đi Vô Ảnh Tông một chuyến, để xem có chuyện gì xảy ra, nếu Hiên nhi vẫn chưa đạt được món chí bảo kia, cũng không cần phải lề mề chậm chạp gì nữa, tìm cơ hội giết chết cái tên đại trưởng lão gì đó đi, trăm tông hội võ chỉ một thời gian ngắn nữa là bắt đầu rồi, nó không có quá nhiều thời gian để lãng phí đâu."  

Advertisement

"Trăm tông hội võ lần này, vùng núi giữa núi và biển và vùng núi nơi thâm sâu vân vụ đều gần như có rất nhiều thiên tài trẻ tuổi, vùng núi tế trời của chúng ta nhất định phải đưa ra một địa tông đỉnh phong, tuyệt đối không thể bị thua, nếu không thì sẽ mất hết thể diện của vùng núi tế trời."  

Thạch Vân Phi khẽ cười nói: "Sau khi thuyết phục một hồi, cha tôi đã quyết định, ban cho Hiên nhi một cơ hội lớn, nếu như Hiên nhi nắm được cơ hội lần này, thực lực đạt đến địa tông đỉnh phong, thì rất dễ dàng, thậm chí là có thể chạm đến ngưỡng cửa thiên tông."  

"Vâng!"  

"Vậy thì tiểu nhân sẽ đi đến Vô Ảnh Tông, thúc giục thiếu gia Thạch Hiên nhanh chóng trở về." Người hầu Kim Khuê cung kính trả lời.  

"Ừm." Thạch Vân Phi khoát tay nói: "Đi đi."  

"Tuân lệnh!"  

Kim Khuê chắp tay, lập tức quay người biến mất.  

"Trăm tông hội võ, ha ha, Hiên nhi, lần này con nhất định phải biểu hiện cho tốt một chút nhé."  

Sau khi nhìn Kim Khuê rời đi, Thạch Vân Phi lộ ra một nụ cười: "Nếu con có thể thay vùng núi tế trời này thắng được cuộc tranh tài, nhất định sẽ nhận được sự ưu ái của sơn chủ, đến lúc đó, chi của chúng ta cũng được xem như nở mày nở mặt rồi, không cần nhìn sắc mặt của lão nhị rồi."  

Sơn chủ Thái Sơn, có hai trai một gái..  

Thạch Vân Phi, là con trai trưởng trong nhà, theo lý thuyết thì có tư cách thừa kế chức vụ sơn chủ.  

Nhưng thiên bẩm tu luyện của ông ta, mặc dù vượt qua đại đa số người bình thường khác, nhưng lại không bằng con trai thứ hai của sơn chủ.  

Vì thế, Sơn chủ Thái Sơn đối với lão nhị cực kỳ ưu ái, giống như định cố ý đem vị trí của mình để truyền cho lão nhị.  

Ðiều này khiến cho nội tâm Thạch Vân Phi cực kỳ khó chịu, rõ ràng mình mới là con trai trưởng, con của mình là Thạch Hiên mới là cháu trai trưởng của sơn chủ Thái Sơn, tại sao lại để cho lão nhị tiếp quản Thái Sơn chứ?  

Nhưng sơn chủ Thái Sơn, ở vùng núi tế trời này lại có quyền lên tiếng hoàn toàn, lời ông ta nói cũng chính là quyền uy, không ai dám làm trái quyết sách của sơn chủ.  

Vùng núi tế trời rất đông trưởng lão hộ pháp, tất nhiên nhìn ra được sơn chủ ưu ái lão nhị như thế, nên liền liên tục nịnh nọt, từ đó không thèm để ý đến người anh Thạch Vân Phi.  

Cho đến nay, địa vị của Thạch Vân Phi ở vùng núi tế trời đều tương đối khó xử.  

Nhưng bây giờ thì tốt rồi, ông ta dồn hết tâm tư, đau khổ cầu khẩn, sơn chủ Thái Sơn cuối cùng cũng quyết định cho Thạch Hiên một cơ hội tốt.  

"Hiên nhi, sơn chủ đã nhìn trúng con rồi, con tuyệt đối đừng để cha thất vọng nhé."  

Nhắc đến Thạch Hiên, khuôn mặt Thạch Vân Phi lộ ra một vẻ rất tự hào và đầy kỳ vọng. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.