Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 389



"Nếu như tôi nhất định muốn vào thì ông sẽ làm gì?" Vẻ mặt Tô Thương lạnh lẽo, nhướng mày nói.  

<

"Nhận ân huệ của người khác phải thay người đó diệt trừ mối nguy hại. Năm đó lúc tôi chạm đến Thiên Tông, may mà được Dược Vương Điện tặng thuốc, nếu hôm nay cậu xông vào thì tôi chỉ đành không khách sáo với cậu."  

Advertisement

Nói xong, ánh mắt Đường Bắc Hỉ lướt qua Tô Thương, nhìn chằm chằm Hứa Sơn Cư, sắc mặt khó coi nói: "Đừng tưởng rằng cấp dưới này của cậu đánh bại cao thủ tông sư, thì cậu thật sự cho rằng không ai ngăn cản được!"  

"Phải không?"  

Tô Thương nghe vậy, cười đùa nói: "Hứa Sơn Cư, ông ta thật kiêu ngạo, bảo ông ta quỳ xuống cho tôi!"  

"Tuân lệnh!"  

Hứa Sơn Cư nhận lệnh, không nói lời dư thừa, cũng không ra vẻ, ông ta phóng ra một luồng sức mạnh như ban nãy.  

Phịch!  

Thoáng chốc, Đường Bắc Hỉ lập tức quỳ trên mặt đất, khuôn mặt già nua tràn đầy vẻ hoảng sợ.  

"Chuyện, chuyện, chuyện này... sức mạnh thật kinh khủng, cậu, cậu là Thiên Tông đỉnh phong  sao?" Đường Bắc Hỉ run rẩy hỏi.  

"Không sai."  

Hứa Sơn Cư lạnh lùng nói: "Vậy bây giờ ông chủ của tôi vào sơn trang Y Vân được rồi chứ?"  

"Được... được, đương nhiên là được." Đường Bắc Hỉ không hề do dự, lập tức đồng ý.  

"Ha ha, ông lão, ông không cần lo lắng đâu. Tôi nói rồi, tôi chỉ tới đây tham gia đại hội y thuật thôi, không hề tới để gây rối."  

"Hứa Sơn Cư, chúng ta đi thôi."  

Tô Thương nở nụ cười, sau đó dẫn theo Hứa Sơn Cư tiến vào sơn trang Y Vân.  

Đưa mắt nhìn theo hai người đi xa, Đường Bắc Hỉ mới như trút được gánh nặng mà vội vàng đứng lên, biểu cảm vô cùng nghiêm trọng.  

"Rốt cuộc thanh niên này là ai vậy, cường giả thời kỳ cuối Thiên Tông hoàn toàn có thể thành lập một tông phái nhất đẳng, mà lại cam tâm tình nguyện làm cấp dưới cho cậu ta, thật không thể tưởng tượng nổi!"  

"Thật sự cậu ta đến sơn trang Y Vân chỉ để tham gia đại hội y thuật thôi hay sao, hay có lẽ là có mục đích gì khác chăng?"  

Nghĩ tới đây, Đường Bắc Hỉ có hơi đấu tranh, sau đó nhảy lên biến mất, rời khỏi sơn trang Y Vân không hề quay đầu lại. Ông ta không muốn rước họa vào thân.  

"Cặp đôi ông chủ và cấp dưới này mạnh thật, ngay cả tiền bối Đường cũng chạy trốn, xem ra không thể ở lại sơn trang Y Vân lâu được."  

"Đúng vậy, mặc dù chúng ta nhận ân huệ của Dược Vương Điện, nhưng cũng không đến mức phải bỏ mạng ở đây."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.