Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 392



Phía trước chính sảnh có một đài cao, có chín vị lão giả khí thế phi phàm đang ngồi ngay ngắn trên đó.  

<

Chín người này chính là trưởng lão của Dược Vương Điện.  

Ban đầu Dược Vương Điện có mười trưởng lão, nhưng có một vị trưởng lão đã quá lớn tuổi nên đã qua đời vì bệnh, bây giờ chỉ còn lại có chín người.  

Advertisement

Dược Vương Điện tổ chức đại hội y sư lần này là để tuyển chọn ra vị trưởng lão thứ mười.  

Bên cạnh đài cao có hơn mười y sư, đại đa số là người già trên sáu mươi tuổi.  

Tuy nhiên, trong đó có một thanh niên mặc âu phục giày da, đeo kính, phong thái hiên ngang, trên mặt lộ ra nụ cười tự tin.  

Sở dĩ những người này lên đài là để tranh giành vị trí trưởng lão.  

Bác sĩ ở Dược Vương Điện đông đúc, mấy trăm người có mặt trong chính sản, đều là y sư có chút thân phận của Dược Vương Điện.  

Nghiêm túc mà nói, danh sách đăng ký y sư Dược Vương Điện không tới một vạn, thì cũng tám ngàn.    

Mà nhiều y sư như vậy nhưng chỉ có mười người có thể trở thành trưởng lão, bởi vậy có thể thấy được địa vị trưởng lão cao quý biết bao.  

Chỉ cần trở thành y sư của Dược Vương Điện, về sau dùng thoải mái tài nguyên của Dược Vương Điện, cho dù một vài sách cổ thì cũng có tư cách đọc.  

Quan trọng nhất là, chỉ cần trở thành trưởng lão sẽ có cơ hội tiếp cận điện chủ Trương Nhược Mộc.  

Nếu có thể nhập môn bái Trương Nhược Mộc làm sư phụ, trở thành đệ tử của Trương Nhược Mộc, thậm chí còn có cơ hội xem bản hoàn chỉnh nói về bệnh thương hàn và cái bệnh phức tạp khác của thánh y Trương Trọng Cảnh để lại.  

Đây chính là sách thần Đông y, nếu có cơ hội quan sát học tập, y thuật đương nhiên sẽ được nâng cao rõ rệt.  

Cho nên, rất nhiều y sư đổ xô tranh giành vị trí trưởng lão này.  

Nhưng vị trí trưởng lão cần y sư bỏ phiếu, do trưởng lão và điện chủ quyết định.  

Nếu như không có chút bản lĩnh nào đương nhiên sẽ không có duyên với vị trí trưởng lão.  

Lúc này có hơn mười người đứng trên đài, chính là người có sức ảnh hưởng nhất trong hơn tám ngàn y sư.  

Nhất là thanh niên mặc âu phục giày da kia. Dù tuổi còn trẻ, nhưng trình độ y thuật đã vượt qua y sư thế hệ trước, là ứng viên sáng giá cho vị trí trưởng lão.  

"Thưa các vị."  

Lúc này, một vị trưởng lão ngồi trên đài chậm rãi đứng dậy, khẽ cười nói: "Tôi là Triệu Khai Hãn, một trong mười đại trưởng lão của Dược Vương Điện. Sức khỏe điện chủ không được tốt lắm, mấy ngày nay đi đường vất vả, chiều nay lại mở đại hội cho mọi người, đã mệt mỏi quá độ đang nghỉ ngơi trong phòng. Thế nên, đại hội y sư tối nay do tôi chủ trì."  

"Tôi thấy mọi người đều đã đến đông đủ, mười bảy y sư trước mặt này chính là do tám ngàn y sư bỏ phiếu chọn ra người có khả năng tiếp nhận chức vị trưởng lão nhất."  

Triệu Khai Hãn tiếp tục nói: "Bọn họ là ai, y thuật của bọn họ như thế nào, chắc hẳn tất cả mọi người đều hiểu rõ."  

"Bây giờ đã đến lúc bỏ phiếu cho họ và chọn ra ứng cử viên cuối cùng."  

Triệu Khai Hãn cầm một cái máy bình chọn trên bàn lên, cười nói: "Thời đại bây giờ đã tiến bộ, Dược Vương Điện chúng tôi cũng phải theo kịp thời đại, không cần từng người một viết tên bỏ phiếu nữa."  

"Chờ một chút sẽ có người phát cho mọi người thứ tôi đang cầm trong tay, đây là máy bỏ phiếu, trượt là có thể nhìn thấy ảnh chụp và tên của mỗi ứng cử viên."  

Triệu Khai Hãn sợ có y sư không biết sử dụng, cho nên nói cặn kẽ: "Mọi người muốn bình chọn, chỉ cần nhấp vào ảnh đại diện người nọ, sau đó nhấn xác nhận là được."  

"Nếu thật sự không biết sử dụng thì có thể hỏi nhân viên có mặt ở đây."  

Triệu Khai Hãn nói: "Dược Vương Điện chúng tôi dựa trên nguyên tắc công bằng công khai, chắc chắn sẽ không giở trò. Phiếu bầu của mọi người đều được hậu trường ghi chép, hơn nữa toàn bộ quá trình bỏ phiếu đều có camera giám sát, nếu như có nghi ngờ về kết quả bỏ phiếu kế tiếp, có thể tìm chúng tôi xác minh."  

"Được rồi, nhân viên công tác có thể đưa máy bình chọn cho họ rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.