Nghe những lời này, khóe miệng Tô Thương lộ ra một nụ cười, ánh mắt nhìn về phía Trương Khổ Mộc, nở nụ cười có ý trêu đùa nói: “Trương Khổ Mộc, ông có tin tôi chỉ cần một phút thôi, có thể chữa khỏi bệnh của ông không?”
Advertisement
Trương Khổ Mộc điện chủ của Dược Vương điện, vừa mới sinh ra, sức khỏe đã suy yếu.
Lúc đó, điện chủ của Dược Vương điện vẫn là người kế nhiệm của Dược Vương Tôn Tư Mạc, cũng chính là ông nội của Tôn Nhất Hiên, Tôn Khánh Nghiệp.
Ở thời đại đó, ông ta là người có y thuật đỉnh nhất, không ai có thể sánh bằng.
Tôn Khánh Nghiệp đã kiểm tra qua sức khỏe của Trương Khổ Mộc, cuối cùng cũng đưa ra kết luận rằng: Sức khỏe vốn đã yếu ớt, không thể sống qua hai mươi tuổi.
Nhưng Trương Khổ Mộc, vốn đã thông minh, có tiếng tăm lừng lẫy về năng khiếu y thuật, từ đỏ đã nghiên cứu Thương Hàn Tạp Bệnh Luận của ông cố để lại, ông ấy muốn giữ lại cho mình một con đường sống, nhưng kết quả lại đúng là cách để ông ấy sống sót thật.
Trương Khổ Mộc dùng châm cứu, châm vào huyệt vị của mình, từ đó có sức khỏe liền được nâng cao.
Nhưng.
Tôn Khánh Nghiệp không những không tức giận, ngược lại còn vô cùng yêu thích Trương Khổ Mộc, hơn nữa còn đưa cho Trương Khổ Mộc một lượng khá lớn tiền vàng, rồi nói, nếu như ông ấy có thể sống được ba mươi tuổi nữa, thì bản thân sẽ đồng ý nhường lại ngôi vị điện chủ, và sẽ tổ chức một ngày hội thầy thuốc, tiến cử Trương Khổ Mộc làm điện chủ.
Khi thông tin này được truyền đi, đã thu hút được sự chú ý của các thầy thuốc, tất cả mọi người đều rất tò mò, Trương Khổ Mộc có thể sống được đến năm mươi tuổi hay không, nhưng phần lớn, đều là thái độ phủ định.
Vì, năm Trương Khổ Mộc ba mươi tuổi, đã làm trưởng lão của của Dược Vương điện, thường xuyên phải xuất hiện ở trước mặt các thầy thuốc, nên rất nhiều người có thể nhìn ra, khí huyết bẩm sinh của ông ta không đủ, sức khỏe suy nhược, chi hỏa ban đầu lúc ẩn lúc hiện, không thể sống được qua vài năm.
Nhưng hễ cứ gặp qua thầy thuốc Trương Khổ Mộc, thì đều nói ông ấy sẽ chết, cho rằng ông ấy sẽ không sống qua được năm mươi tuổi.
Nhưng kết quả là, Trương Khổ Mộc không những sống qua được ba mươi lăm, bốn mươi, bốn mươi lăm tuổi.... Thậm chí, ông ấy đã sống được đến năm mươi tuổi rồi đó, điều này khiến tất cả các thầy thuốc đều rất ngạc nhiên.
Hằng năm thường có đến tám nghìn vị thầy thuốc đăng ký trong danh sách của Dược Vương điện, tất cả sự chú ý đều dồn vào Trương Khổ Mộc, dần dần, đã bị cảm phục bởi ông ấy.
Một người bẩm sinh yếu ớt, dựa vào y thuật của bản thân, mà đã sống thêm được được ba mươi năm, thủ đoạn như vậy, chẳng khác nào ngược theo ý trời, thật khiến cho người khác kính nể đó.
Thế là, năm đó, Tôn Khánh Nghiệp làm theo lời hứa, thoái vị nhường chức, tất cả thầy thuốc, cũng không có bất kì một ý kiến nào khác, thế là Trương Khổ Mộc đã ngồi lên được vị trí điện chủ.
Nhưng mà, tám nghìn vị thầy thuốc kia tuy đã công nhận Trương Khổ Mộc, nhưng bọn họ vẫn đặc biệt chú ý đến tuổi thọ của Trương Khổ Mộc, họ muốn xem xem Trương Khổ Mộc còn có thể sống được bao lâu.
Mười năm sau, Trương Nhược Mộc vẫn còn sống.
Hai mươi năm sau, phong thái của điện chủ vẫn như vậy.