Nói đến đây, Tôn Nghệ Huyên nở một nụ cười: "Anh ta là y võ song tu, trong người còn có Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm, lại còn có hai cao thủ thiên tông hậu kỳ làm tay sai, có lẽ sau lưng anh ta là một bối cảnh vô cùng lớn, anh ta so với tôi thích hợp làm điện chủ hơn, ông nội Trương cũng công nhận anh ta rồi."
<
"Bình Bình, cô biết không, lúc tôi xác định được Tô Huyền Thiên muốn cướp đi ngôi vị điện chủ, một chút ghen ghét nào tôi cũng không có, cũng không hề ngưỡng mộ, thậm chí còn vô cùng vui vẻ, và cảm thấy rất nhẹ nhõm."
Tôn Nghệ Huyên xoay người lại, nhìn sang Bình Bình ở bên cạnh, thành thực cười nói: "Tôi phải cảm ơn anh ta, anh ta đã giải thoát cho tôi, sau ngày hôm nay, tôi không cần phải sống một cách khổ sở như vậy nữa rồi."
Advertisement
"Ngày mai tôi sẽ trở về lại cốc dược vương, thử cầu xin ông nội cho tôi trở lại hình hài con gái."
Trong đôi mắt đẹp của Tôn Nghệ Huyên lộ ra một tia hy vọng, lẩm bẩm nói: "Đến lúc đó, tôi có thể sống như một người con gái bình thường, mặc lên những bộ áo quần xinh đẹp, tìm một người con trai mà mình thích, cùng nhau sống hạnh phúc quãng đời còn lại."
"Thôi đi, tiểu thư."
Bình Bình nghe thấy lời nói này liền bĩu môi nói: "Cô đang dậy thì đó hả, cũng khó trách, cô sống lâu như vậy rồi, cũng chưa từng yêu ai, thậm chí còn chưa được nắm tay con trai bao giờ, dậy thì cũng là chuyện bình thường thôi."
"Bình Bình!"
Tôn Nghệ Huyên mặt đỏ bừng lên, nghiến răng nói: "Có biết nói chuyện không vậy hả, cô mới dậy thì thì có, tôi...tôi chỉ là mơ mộng bình thường chút thôi!"
"Mơ mộng...đây chính là đang tuổi dậy thì đó tiểu thư ơi, cô yên tâm, tôi sẽ không nói cho người khác biết đâu." Bình Bình nghiêm túc nói.
"Được nha, Bình Bình, cô dám đùa giỡn tôi sao, ừ hử, tối nay tôi sẽ giống như lời của Tô Huyền Thiên nói, nếm thử vị mặn của cô!"
"A, tiểu thư, cô là đồ lưu manh, mau dừng tay lại nếu không tôi kêu người đến đó."
"Kêu đi, cô kêu cho bể cổ họng cũng sẽ không có ai đến cứu cô đâu."
"Bẻ cổ họng, bể cổ họng."
"Phì, cái đồ đáng yêu này."
…
Không lâu sau.
Tô Thương cùng Hứa Sơn Cư đi đến biệt thự bờ sông.
Sau đó, Tô Thương ngồi vào trạng thái tu luyện, còn Hứa Sơn Cư thì yên lặng ở bên ngoài bảo vệ, không dám sơ suất một chút nào.
Vật đổi sao dời, vô tri vô giác, đã là ngày thứ hai rồi.
Tô Thương mở mắt ra, kết thúc trạng thái tu luyện.
Đêm nay, anh ấy không làm gì khác, toàn bộ tâm trí đều đang suy nghĩ ra một loại quyền pháp cường đại.
Bây giờ.
Trên phương diện thân pháp, Tô Thương có Chỉ xích thiên nhai, có thể thuấn di nhiều lần, khiến người khác khó mà phòng bị.
Nhưng về phương diện tấn công thì anh ấy vẫn chỉ thành thạo thuật Thủy long, nhưng các chiêu thức cận chiến thì cực kỳ thiếu hụt.
Thế là, Tô Thương tổng kết lại những ký ức trong tâm trí mình, loại bỏ những cái cặn bã, lấy lại những cái tinh hoa, chế tạo ra một quyền pháp hoàn toàn mới.
Quyền pháp này, là nắm đấm được bao phủ bởi linh khí, tiếp xúc đến kẻ thù trong tích tắc, khi đó linh khí sẽ bùng nổ, đồng thời, nắm đấm sẽ tác động đến tâm trí của người bị tấn công, khiến họ nhớ lại tất cả những rắc rối trong quá khứ.
Tinh thần, vật lý, hai tầng công kích, hiệu quả không phải tầm thường.