Phải biết là cha của cậu ấy là một cao thủ hóa kình, nhưng trước mặt cậu ấy thì lại trở nên yếu đến nổi không chịu được một chiêu của cậu ấy nữa.
<
Nếu như không phải vì thể diện của mình mà phải hạ thủ lưu tình, thì ông cha mình có tính là cái gì đâu chứ?
Advertisement
Có thể nói, Vương Phú Quý bây giờ có chút phách lối rồi.
"Ha ha, Hứa Sơn Cư, xem ra Vương đại thiếu gia không tin tưởng ông rồi, ông dọa cậu ta một chút đi." Lúc này, Tô Thương cười nói.
"Vâng."
Hứa Sơn Cư thấy vậy liền lập tức phóng ra một làn sóng chân khí mỏng manh bao trùm lấy Vương Phú Quý.
Đương nhiên.
Làn sóng chân khí mỏng manh này đối với cao thủ thiên tông mà nói thì có thể khiến cho Vương Phú Quý dưới luồng khí tức này hoảng sợ đến biến sắc, toàn thân đều run lên.
"CMN!"
Vương Phú Quý trực tiếp quỳ xuống, ôm chặt lấy chân của Hứa Sơn Cư, kích động nói: "Hứa Sơn Cư...Không đúng, ông nội Hứa, ông chính là ông nội ruột của tôi, đợi sau khi đến thành phố rồi, ông nhất định phải bảo vệ đứa em này nhé."
Tô Thương nghe thấy lời này thì lập tức vui vẻ nói: "Vương đại thiếu gia, cậu kêu ông ta là ông nội, vậy sao lại xưng mình là em, vai vế của cậu lộn xộn quá."
"Tô đại thiếu gia, anh thì hiểu cái gì chứ, gọi là ông nội Hứa là vì tôi tôn kính ông ta, còn tự mình gọi là em trai thì muốn kéo gần quan hệ với ông nội Hứa."
Vương Phú Quý có chút xấu hổ, miễn cưỡng giải thích, sau đó lại nịnh nọt nói: "Ông nội Hứa, tôi mới phát hiện ra, ông đẹp trai vãi chưởng luôn."
"Với điều kiện của ông, nếu đến quảng trường nhân dân vào buổi tối và gặp những lão bà bà đang nhảy múa ở quảng trường, chắc chắn sẽ sát gái lắm luôn đúng không?" Vương Phú Quý liếm mặt cười nói.
Những lời này làm cho Hứa Sơn Cư cảm thấy vô cùng dễ chịu, trên khuôn mặt già nua nở nụ cười, tựa hồ như đang nghĩ đến hình ảnh vang dội của mình trước mặt các lão phu nhân ở quảng trường.
"Ông nội Hứa, cái này chỉ là chuyện nhỏ thôi, tôi dám nói là, mười mấy năm trước, con gái theo đuổi ông vô số kể luôn đúng không?" Vương Phú Quý tiếp tục nịnh nọt.
"Làm gì khoa trương như vậy chứ."
Hứa Sơn Cư khẽ cười, vuốt vuốt râu nói: "Thời đại của chúng tôi lúc đó, không được thoáng như bây giờ đâu, nam nữ đều khá là rụt rè."
"Nhưng mà, cậu nói không hề sai, thật sự có không ít tiểu thư khuê các, viết thư tình cho tôi, còn tỏ tình với tôi nữa." Hứa Sơn Cư tự hào cười nói với Vương Phú Quý, dường như đang nói đến điều trong sâu thẳm đáy lòng của ông ta vậy.
"Ông nội Hứa, lợi hại, lợi hại, quả thực không dám giấu, ông chính là người đàn ông đẹp trai nhất mà tôi đã từng gặp, cho dù là có hơi lớn tuổi nhưng sức quyến rũ vẫn không hề suy giảm."
Vương Phú Quý thở dài một tiếng nói: "Nếu như tôi đến cái tuổi này của ông mà được một nửa phong thái của ông thôi thì tốt biết mấy rồi."
Hứa Sơn Cư tán thưởng nhìn Vương Phú Quý như thể ông ta đang tán dương tầm nhìn của Vương Phú Quý, sau đó an ủi cậu ta nói: "Vương đại thiếu gia, đừng coi thường mình, kì thực cậu cũng khá đẹp trai mà."
"Không đẹp trai bằng ông, ông quý phái, thanh cao, phong lưu, phóng khoáng, là một cành hoa lê đè hoa hải đường, còn tôi thì không được như vậy, tôi vừa lùn vừa gầy."
"Không không không, Vương đại thiếu gia, chỉ là vẻ đẹp trai của cậu đang tiềm ẩn mà thôi."