Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 470



Sau khi Đỗ Hồng Cẩm gả vào Thái Sơn, đã sinh một người con trai đặt tên vào Thạch Hiên.  

<

Nhưng sau đó Đỗ Hồng Cẩm đã từ chối sinh con cho Thạch Vân Phi, nói muốn dành toàn bộ tình thương của mẹ cho Thạch Hiên.  

Advertisement

Thạch Vân Phi mỉm cười đồng ý, nhưng làm con trai trưởng của sơn chủ Thái Sơn, ông ta phải khai chi tán diệp cho nhà họ Thạch.  

Điểm này, đỗ Hồng Cẩm cũng hiểu rõ, nên chủ động sắp xếp phụ nữ cho Thạch Vân Phi, bản thân bà ta cũng được giải thoát, rất ít khi bầu bạn với Thạch Vân Phi.  

Thạch Vân Phi cho rằng vợ đang toàn tâm toàn ý chăm sóc Hiên Nhi, nên cũng không để ý.  

Bây giờ nghe đỗ Hồng Cẩm nhắc tới Sở Phục Thịnh, sắc mặt của Thạch Vân Phi lập tức trở nên khó coi.  

“Vậy thì sao!”  

Đỗ Hồng Cẩm lạnh lùng nói: “Thạch Vân Phi, đồ vô dụng nhà ông, chỉ biết nghi ngờ lung tung, con trai bị người ta giết còn không dám làm gì, ông thì tính là đàn ông cái gì!”  

“Haizz, Hồng Cẩm, tôi biết bà tức giận.”  

Thạch Vân Phi bị mắng cũng không biết giận, thở dài một hơi nói: “Nhưng đây là việc nhà của Thái Sơn chúng ta, bà nói với Sở Phục Thịnh làm gì?”  

"Thì làm sao?”  

Đỗ Hồng Cẩm lạnh lùng nói: “Anh họ Phục Thịnh cũng không phải người ngoài, ông ấy còn thương Hiên Nhi hơn ông!”  

“Khi biết Hiên Nhi bị giết, phản ứng đầu tiên của ông ấy là tức giận, sau đó không nói một lời đi thẳng đến Giang Bắc để giết Tô Huyền Thiên, còn ông đã làm được cái gì?”  

Đỗ Hồng Cẩm khinh miệt nói: “Tự nhốt mình trong phòng rồi tự thấy có lỗi sao?”  

“Ha ha, Thạch Vân Phi, ông thật sự có thể làm được!” Sau khi để lại một câu, Đỗ Hồng Cẩm xoay người rời đi.  

“Hồng Cẩm, bà đi làm gì vậy?” Thạch Vân Phi vội vàng hỏi.  

“Đến Giang Bắc!” Đỗ Hồng Cẩm lạnh lùng nói: “Tôi muốn tận mắt nhìn thấy Tô Huyền Thiên chết, sau khi chết, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cậu ta. Tôi sẽ gửi thi thể của cậu ta đến núi Sương Tây Bát Diện, để Cản Thi phái luyện chế cậu ta thành con rối, vĩnh viễn để tôi sử dụng!”  

Nói xong, đỗ Hồng Cẩm bước nhanh ra khỏi phòng.  

“Hồng Cẩm, không được truy cứu là mệnh lệnh của cha tôi, bà...”  

Hai mắt Thạch Vân Phi đỏ ửng, do dự một lát, cuối cùng quyết định mở một mắt nhắm một mắt, không nói gì nữa.  

Thạch Hiên là đứa con trai ông ta coi trọng nhất, hơn ai hết ông ta đều muốn trả thù, nhưng ông ta chỉ có thể từ bỏ vì lệnh của cha mình.  

“Nếu Sở Phục Thịnh muốn ra tay thì cứ để ông ta đi thôi, mặc kệ là ai, chỉ cần có thể báo thù cho Hiên Nhi, đó chính là ân nhân của Thạch Vân Phi này.”  

Nghĩ đến đây, Thạch Vân Phi bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt cảm kích, lẩm bẩm nói: “Sở Phục Thịnh, nếu ông thật sự giết chết Tô Huyền Thiên, trở về tôi sẽ mời ông uống rượu.”  

...  

Đêm đó. Tô Thương kết thúc trạng thái tu luyện, chậm rãi mở mắt ra. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.