Sau đó, Tô Thần Binh nhìn về phía Trương Trọng Ngu, nói lời cảm ơn: "Cảm ơn Trương thần y ra tay cứu giúp, từ trên xuống dưới nhà họ Tô, cực kỳ cảm ơn."
<
"Ông chủ Tô khách sáo rồi."
Trương Trọng Ngu có chút xấu hổ khi nhận lời cảm ơn của Tô Thần Binh, dù sao thì Sở Phục Thịnh và Đỗ Hồng Cẩm cũng không phải do ông ấy giết, vội vàng nói: "Tôi chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi, muốn cảm ơn thì cảm ơn điện chủ Tô Huyền Thiên đi."
Advertisement
"Ừm."
Tô Thân Bình thở dài nói: "Đại ân đại đức của chú Huyền Thiên đối với nhà họ Tô, nhà họ Tô không thể nào báo đáp được."
"Cha, cái này không thể báo đáp rồi."
Tô Thương nghe vậy, khẽ cười nói: "Tô Huyền Thiên không chỉ phái người đi bảo vệ nhà họ Tô, còn phái người đi đến vùng núi tế trời rồi, thương lượng với sơn chủ Thái Sơn, giải quyết ân oán của chúng ta, từ nay về sau, vùng núi tế trời sẽ không phái người đến đối phó với nhà họ Tô nữa."
"Chuyện này..."
Tô Thần Binh chịu không được mà nhìn Trương Trọng Ngu, dò hỏi: "Trương thần y, thật sự như thế sao, vùng núi tế trời sẽ không trả thù nhà họ Tô nữa sao?"
"Đúng vậy."
Trương Trọng Ngu vuốt cuốt râu nói: "Chuyện này là tôi tự mình ra tay xử lý, tôi với Thạch Hão Hãn, cũng tính là đã quen biết từ trước, hơn nữa Thạch Hạo Hãn có chuyện muốn nhờ đến Dược Vương Điện chúng tôi, nên việc này rất nhẹ nhàng đã giải quyết thành công."
"Chính miệng sơn chủ Thái Sơn Thạch Hạo Hãn đã đồng ý, vùng núi tế trời sẽ không nhắm vào nhà họ Tô nữa."
Trương Trọng Ngu nhìn Tô Thần Binh, giải thích thay cho Thạch Hạo Hãn một câu: "Thật ra, nhà họ Tô các ông, có thể là đã hiểu lầm Thạch Hạo Hãn rồi, ông ấy chưa tùng phái người đến nhà họ Tô gây phiền phức."
"Mấy ngày trước người thanh niên chết tại nhà họ Tô tên là Thạch Hiên, đến tiêu diệt nhà họ Tô là cũng là chủ ý của cậu ta, cũng không có bất kỳ người nào bày mưu tính kế cho nó cả, lúc đầu sơn chủ Thái Sơn cũng không biết rõ tình hình."
"Thạch Hạo Hãn hết lòng tuân thủ hứa hẹn, vốn dĩ không có dã tâm tiêu diệt nhà họ Tô, đây mới là điểm quan trọng để tôi có thể thương lượng được với ông ấy." Trương Trọng Ngu cười nói.
"Thế nhưng mà..."
Tô Thần Binh nói tiếp: "Theo tôi được biết, Thạch Hiên chính là cháu trai ruột của Thạch Hão Hãn, cháu trai ruột chết tại nhà họ Tô, sao ông ấy lại chịu buông tha nhà họ Tô chúng tôi chứ?"
"Ha ha."
Trương Trọng Ngu nhất thời hứng thú, biểu cảm cực kỳ đặc sắc, giống như kiểu rất vui khi nói về loại chuyện phiếm này vậy: "Chuyện này rất đơn giản, thật ra Thạch Hiên kia, căn bản không phải là cháu trai Thạch Hạo Hãn, cha ruột của cậu ta là một người hoàn toàn khác, anh vợ của ông là Thạch Vân Phi, bị người cắm sừng rồi, ha ha ha."
Tô Thần Binh: "..."
Tô Kiền Khôn: "..."
Tô Thương: "..."
Trương thần y, lão tiền bối!
Vì sao mà nhắc đến chuyện này, ông lại vui vẻ vậy chứ?
Còn nữa, vẻ mặt này của ông hình như không đúng rồi, trong hứng phấn lại mang theo chút bỉ ổi, ông không xứng với hình tượng lão tiền bối nghiêm túc đâu nha.
"Khụ khụ, Trương thần y, đừng có bỉ ổi như vậy chứ, nói chuyện cẩn thận vào." Tô Thương nhìn thoáng qua Trương Trọng Ngu, nhắc nhở.