Tô Thương thật sự không chịu nổi nữa, anh mở miệng ngắt lời cậu bé, nói: “Chuyện cướp bóc lát nữa chúng ta nói sau. Bây giờ cha hỏi con một việc, con phải thành thật trả lời, nói cho cha biết, mẹ con tên là gì?”
“Hả?”
Advertisement
Tô Tinh Hà khựng lại một chút, vẻ mặt đôi chút kinh ngạc. Sao tự dưng lại hỏi tới chuyện này, chẳng nhẽ Tô Thương đã đoán ra thân phận của mình rồi?
Dừng lại vài giây, Tô Tinh Hà cười giễu nói: “Mẹ của em sao, bà ấy chỉ là một người bình thường mà thôi, anh à, dù em có nói tên chắc chắn anh cũng không biết đâu…”
“Con gọi ai là anh đó hả!”
Tô Thương giơ tay búng vào trán Tô Tinh Hà một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Thằng nhóc thối, cha đã bảo người đi điều tra thân phận của con rồi, mẹ của con là Thiên Sơn Tuyết, minh chủ của Cửu Môn, con còn có một người chị gái, tên là Tô Du Du có phải không?”
Mặt Tô Tinh Hà đầy vẻ ngạc nhiên, sửng sốt hỏi: “Anh… Anh biết hết rồi à.”
“Đúng vậy.”
Tô Thương gật đầu, tầm mắt dừng lại trên người Tô Tinh Hà, ánh mắt anh phức tạp nói: “Tô Du Du là con gái của cha, con và con bé là sinh đôi long phượng, Tô Tinh Hà, hẳn là con biết con nên gọi cha là gì, đúng chứ?”
Tô Tinh Hà nghe vậy, vẻ mặt ngay lập tức trầm xuống, khuôn mặt non nớt lộ ra vẻ mặt còn phức tạp hơn Tô Thương.
Tới bây giờ, cậu bé vẫn luôn nghĩ cha mình chỉ là một tên vô dụng, không học vấn, không nghề nghiệp, căn bản không xứng đáng làm cha của mình.
Nên Tô Tinh Hà chưa bao giờ tưởng tượng tới Tô Thương chính là cha của mình, cảm thấy người cha chưa bao giờ gặp mặt đó có cũng được mà không cũng được.
Mỗi lần Tô Du Du nhớ tới cha, cậu bé đều sẽ ở bên cạnh nói móc cười nhạo.
Mà khi nhìn thấy những bạn nhỏ khác ở núi Cửu Phong đều có cha mình mạnh mẽ bảo vệ, trong lòng Tô Tinh Hà sẽ hâm mộ không thôi.
Cậu bé cũng mong muốn có một người cha vĩ đại, những lúc mà cậu bé đánh nhau với những bạn nhỏ khác, cha sẽ tới ứng cứu mình, nói tốt cho mình, ở sau lưng bảo vệ mình.
Nhưng thật đáng tiếc, cậu không có cha.
Không đúng.
Cậu có cha, nhưng cậu biết người cha ở Giang Bắc của mình chỉ là một người bình thường vô dụng mà thôi.
Vì thế Tô Tinh Hà càng thêm căm hận người cha chưa từng gặp gỡ của mình.
Vì sao cha của người khác lại là võ giả cổ đại, còn có thể mạnh mẽ như vậy, mà cha của cậu bé chỉ là một tên vô dụng?
Vì sao chứ.
Cậu bé hận, hận người cha rác rưởi của mình, cũng hận ông trời không công bằng.
Một khoảng thời gian trước, Tô Tinh Hà vô tình biết tin cha mình đã chết.
Ngoài mặt cậu bé không thèm để ý chút nào nhưng thật ra trong lòng vẫn có chút đau đớn.
Dù sao thì.
Nếu Tô Thương không chết, thì cho dù Tô Thương có là một tên vô dụng thì Tô Tinh Hà vẫn là một đứa trẻ có cha.
Nhưng nếu Tô Thương đã chết rồi thì Tô Tinh Hà thật sự biến thành đứa con hoang không có cha.
Lần này cậu bé bỏ nhà ra đi, nguyên nhân chủ yếu mà muốn tới nhìn thành phố mà cha mình đã từng sinh sống.