Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 610



Hơn 40 thành viên Huyết đồ còn lại, dưới sự dẫn dắt của Tiêu Đình trong ánh mắt tràn đầy quyết tâm, rõ ràng biết mình không phải là đối thủ của Đoan Mộc Lưu nhưng lại cùng lúc lao về phía Đoan Mộc Lưu.  

Để tranh thủ chút thời gian chạy trốn cho cậu chủ, bọn họ như những con thiêu thân lao vào ngọn lửa, cam tâm hy sinh mạng sống của mình!  

"Mọi người..."  

Advertisement

Tô Thương vốn cũng đã ý định vứt bỏ lại Tiêu Đình và các thành viên Huyết đồ, tự mình chạy trốn đi.  

Chỉ cần thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai thì anh cũng có 60 phần trăm nắm chắc, có thể chạy thoát khỏi sự truy sát của Đoan Mộc Lưu.  

Mà các thành viên Huyết đồ, chỉ cần anh còn sống thì những ngày sau này anh lại có thể tạo ra một đội mới, dễ dàng có lại một đám nô bộc như vậy.  

Nhưng.  

Giờ này phút này, Tô Thương nhìn thấy thành viên Huyết đồ vì mình mà như con thiêu thân lao vào lửa, đâm đầu vào lão quái vật hùng mạnh cấp bậc như kia, anh, xúc động rồi.  

Đám thành viên Huyết đồ này có thể lấy mạng sống ra để bảo vệ cho mình, vậy mà mình lại có thể vứt bỏ bọn họ lại, chạy trốn một mình sao?  

Ngay khoảnh khắc Tô Thương đang xúc động thì Đoan Mộc Lưu đã ra tay, ông ta bộc phát ra thực lực rung chuyển đất trời, tiếng ong ong vang lên khắp bốn phía.  

Sức mạnh như vậy, nghe rợn cả người.  

Sau đó chỉ nhìn thấy ông ta xuyên thẳng qua, như tia sét nổ ra trên bầu trời cao, nhanh chóng đánh bại hơn 40 thành viên Huyết đồ.  

"Ông...ông là cảnh giới luyện võ gì vậy?"  

Lúc này ở nơi đó, chỉ còn lại Tiêu Đình vẫn còn đứng vững, anh ấy chống đỡ lại một đòn của Đoan Mộc Lưu, khóe miệng rỉ máu, sắc mặt tái nhợt.  

"Ha ha, tôi sớm đã ở một trăm năm trước vượt qua cảnh giới thiên tông, đạt tới cảnh giới thần tông rồi."  

Đoan Mộc Lưu vuốt râu, khuôn mặt đầy vẻ khoái chí nhìn Tiêu Đình, khẽ cười nói: "Cậu cũng không tệ, thân thể bất phàm này, cộng với tinh thần chiến đấu mạnh mẽ, có thể giết chết thiên tông hậu kỳ, nhưng đáng tiếc rồi, cậu đã gặp tôi ở đây."  

"Tôi đã là thần tông, vừa rồi tôi còn chưa ra hết sức, chỉ mới dùng 1% sức lực mà cậu đã không có cách gì chịu nổi, nếu như tôi ra tay thêm lần nữa, cậu chết là cái chắc."  

Đoan Mộc Lưu chăm chú nhìn Tiêu Đình, rồi đi thẳng vào vấn đề, nói mục đích của mình: "Nhưng mà, tôi có thể cho cậu một cơ hội để sống sót, nói cho tôi biết, các cậu tu luyện là võ công gì, sao lại quái dị như vậy?"  

"Hừ, ông đừng có mà nằm mơ, chúng tôi có chết cũng sẽ không nói cho ông biết." Tiêu Đình nghiến răng nói, anh ấy thấy chết nhưng cũng không sợ.  

49 thành viên Huyết đồ đang nằm dưới đất cũng như vậy, bọn họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý chịu chết.  

"Ha ha, có khí phách."  

"Các cậu là người biết tuân thủ quy định, tôi rất thích những người có quy tắc."  

Đoan Mộc Lưu khẽ cười, nhưng cũng không hề tức giận, ngược lại ông ta còn có vài phần tán thưởng Tiêu Đình cũng như thành viên Huyết đồ, ông ta dừng lại vài giây rồi lại mở miệng nói: "Kỳ thực tôi chỉ là thuận miệng hỏi thôi, tôi đối với võ công của các cậu cũng chỉ là có chút hiếu kỳ, nhưng tôi biết, loại võ công này nhờ vào cơ thể cứng cáp mới mạnh mẽ lên được, khí huyết của tôi khô cạn, đã bước một chân vào nấm mồ rồi, không thích hợp để tu luyện loại phương pháp này nữa."  

"Nếu như tông môn của các cậu có quy định, thực sự không nói ra được thì tôi cũng không ép nữa, dù sao tôi có biết thì cũng không có cách gì tu luyện được."  

Đoan Mộc Lưu thay đổi giọng nói, rồi nói tiếp: "Nhưng các cậu phải nhận lời phục tùng tôi, trợ giúp tôi càn quét thiên hạ, chinh phục 19 nước 5 quận."  

"Dựa vào năng lực của các cậu thì có thể tùy ý tàn sát các binh lính bình thường, lại thêm thực lực đỉnh phong thiên hạ của tôi, chắc chắn có thể mưa đồ cướp đoạt cửu châu!"  

Đoan Mộc Lưu nhìn sang các thành viên Huyết đồ, bản thân có chút hưng phấn, dò hỏi: "Các cậu có bằng lòng không?"  

"Ông nằm mơ đi!"  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.