Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 622



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này.  

Trải qua mười mấy tiếng đồng hồ chạy trốn, Tô Thương đã mệt mỏi không còn chút sức lực nào nữa, linh khí trong cơ thể anh đã bị hao tổn nặng nề, trạng thái Huyết Tế trước mắt có lẽ sắp phải kết thúc.  

Advertisement

Lại qua hơn mười phút nữa, cuối cùng thì trạng thái Huyết Tế thứ hai cũng đã kết thúc.  

Gần như là trong nháy mắt, một luồng năng lượng khổng lồ tan biến khỏi cơ thể Tô Thương thế nên tốc độ của anh đã xuất hiện dấu vết chậm lại rõ rệt.  

“Ha ha, chậm lại rồi hả?”  

Đoan Mộc Lưu vẫn không ngừng đuổi theo phía sau, khoé miệng ông ta cong lên, nói: “Tốc độ thế này trong mắt tôi chẳng đáng là bao, mau dừng lại cho tôi ngay!”  

Vừa dứt lời, Đoan Mộc Lưu lại đột ngột tăng tốc, một chưởng đập xuống trên lưng Tô Thương.  

Bình bịch!  

Tô Thương bị đánh ngã xuống dưới, cơ thể anh nặng nề ngã vào lùm cây xanh trên đường thành phố, Tô Thương há miệng phun ra một ngụm máu loãng.  

Bình thường dưới tình huống này, với thực lực của Đoan Mộc Lưu thì chỉ cần một chưởng là có thể kết liễu Tô Thương, dù sao thì thực lực hai bên chênh lệch quá lớn.  

Tuy nhiên.  

Đoan Mộc Lưu vẫn còn muốn đòi phương pháp tu luyện chiến sĩ luyện khí thượng cổ ở trên người Tô Thương nên ông ta mới nhẹ tay.  

Bây giờ khí huyết trong cơ thể Tô Thương đang không ngừng dâng trào, nhưng thực sự là không có gì đáng ngại.  

Anh từ từ đứng lên, lau sạch vết máu nơi khóe miệng, vẻ mặt nặng nề nhìn chằm chằm Đoan Mộc Lưu.  

“Chàng trai trẻ, hãy biết thức thời đi, đừng chạy trốn nữa, cậu đã bị tôi tiếp cận, không còn tư cách trốn chạy nữa đâu.”  

Đoan Mộc Lưu đáp xuống từ trên trời, đứng ở nơi cách Tô Thương ba mét, thờ ơ nói: “Nếu cậu không nghe lời khuyên của tôi thì tôi chỉ cần giơ tay cũng có thể đánh cậu tan nát, nếu cậu không tin thì có thể thử một lần.”  

Khì!  

Hơi thở của Đoan Mộc Lưu giống như sóng lớn vỗ bờ, khủng bố, uy hiếp người khác.  

Tô Thương biết ông ta không nói dối, ông ta thực sự có thể dễ dàng gây khó dễ cho anh.  

Vì thế.  

Tô Thương bình tĩnh lại, từ bỏ suy nghĩ mù quáng chạy trốn trong đầu, anh nghiêm mặt nói: “Ông một đuổi theo tôi như vậy hẳn là vì muốn trở thành chiến sĩ luyện khí nhỉ.”  

“Bây giờ trong thiên hạ đều là võ giả thượng cổ, ba chữ “chiến sĩ luyện khí” này, các tông phái lớn đều ngậm chặt miệng không dám nhắc tới, nói vậy dù bất kể là nước Hoa hay nước D thì đều không có chiến sĩ luyện khí.”  

Tô Thương không chút sợ sệt nói: “Nếu ông giết tôi thì ông sẽ mãi mãi không có được phương pháp tu luyện đâu!”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.