Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 655



Mà Tô Thương lại có tự tin, tốc độ trên con đường tu chân của Lâm Uyên tuyệt đối không so được với chính mình.  

Dù sao, đó cũng chỉ là một công pháp cấp thấp mà thôi, không đáng để lo.  

Lúc này.  

Tây Dao đã dừng chân lại, cô ấy do dự một lúc, cuối cùng cũng không đuổi theo Lâm Uyên nữa.  

Advertisement

Mà sau đó, cô ấy lại bước nhanh đến trước mặt Tô Thương, ân cần hỏi han: "Nhóc con, cậu không sao chứ?"  

"Không vấn đề gì lớn, chỉ bị thương một chút mà thôi."  

Tô Thương khẽ cười nói: "Chị Tây Dao, sao chị lại xuất hiện ở đây?"  

"Chuyện xảy ra ở chiến trường biên giới phía Nam tối qua, tôi đã biết hết rồi." Tây Dao không nói về việc mình đã đến nước D, chỉ đơn giản nói là: "Tôi lo lắng cho sự an nguy của cậu cho nên mới tới."  

"Thì ra là vậy."  

Tô Thương sờ sờ sống mũi, nửa đùa nửa thật nói: "Chị Tây Dao, chị lo lắng cho sự an nguy của tôi...không phải chị thích tôi rồi đó chứ?"  

"Không phải."  

Biểu cảm của Tây Dao vô cùng tự nhiên, cười nói: "Tôi không thích đàn ông, chẳng qua, cậu nợ tôi một ly trà sữa, hơn nữa, cậu còn hứa tặng đồ trang điểm cho tôi, kết quả lại chưa tặng cho tôi, cho nên tôi không muốn nhìn cậu chết."  

"Không thích đàn ông...vậy được rồi."  

Tô Thương mặt mũi tràn đầy tiếc nuối.  

Mặc dù anh sớm đã biết được chuyện này từ cha của mình, nhưng khi nghe chính miệng Tây Dao nói ra, thì cảm giác vẫn không giống nhau.  

Giờ phút này.  

Trong lòng Tô Thương thật sự cảm thấy quá đáng tiếc rồi, nếu như có thể bẻ thẳng chị Tây Dao lại thì tốt rồi, người đẹp cực phẩm như vậy mà.  

"Nhóc con, đồ trang điểm và trà sữa, cậu định khi nào tặng cho tôi hả?" Lúc này, Tây Dao mỉm cười hỏi.  

"Ha ha, chị Tây Dao, chị được thật đấy, vì những thứ này mà chạy thật xa đến đây để cứu tôi."  

"Được, đợi sau khi trở về, tôi sẽ gửi cho chị, nhưng mà trước đó, tôi muốn thay chị..."  

Nói đến đây, Tô Thương đứng sát vào Tây Dao, giơ tay ra lau vết máu còn đọng lại nơi khóe miệng Tây Dao.  

Tây Dao nhất thời ngây ngẩn cả người, mặt mũi tràn đầy vẻ bối rối, ngượng ngùng, so với con người lạnh lùng như băng tuyết lúc đánh nhau vừa nãy như hai người khác nhau.  

Đây là lần đầu tiên có một người đàn ông dịu dàng chạm vào cô ấy như vậy, lần đầu tiên có người đàn ông sờ vào môi của cô ấy.  

Cả người Tây Dao trở nên mơ màng, trong lòng sinh ra một cảm giác khác thường, đôi mắt cực đẹp nhìn vào Tô Thương.  

"Chị Ngọc Yến..."  

"Không, cậu ta không phải là chị Ngọc Yến!"  

Tây Dao cứ đứng im như vậy, không nhúc nhích, chỉ đơn giản nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Tô Thương.  

Tô Thương sau khi lau vết máu giùm cho Tây Dao, khóe miệng thoáng nở một nụ cười.  

Anh thừa nhận, hành động lúc nãy của anh là anh cố ý trêu chọc Tây Dao, anh muốn thử xem có bẻ thẳng Tây Dao được hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.