Xung quanh mấy chục cao thủ nhà họ Trương, giờ phút này ánh mắt lạnh lùng, cùng nhau thẳng hướng Tô Thương và Hứa Sơn Cư đi tới.
Mà Hứa Sơn Cư đã được lệnh của Tô Thương, cũng thuận theo đó mà ra tay.
Ầm!
Ầm!
Advertisement
Ầm!
Hứa Sơn Cư là Thiên tông đỉnh phong, nhưng những cao thủ nhà họ Trương này, chẳng qua chỉ là cảnh giới hóa kình mà thôi, chỉ có một số ít người đạt đến cảnh giới Tông sư.
Ở trước mặt Hứa Sơn Cư, bọn họ căn bản không chịu nổi một đòn, gần như là trong chốc lát, tất cả bị tàn sát hết, một tên cũng không giữ lại.
"Tra tấn anh em của tao, đây chính là gieo gió gặp bão!"
Tô Thương lạnh lùng nhìn thoáng qua mấy chục cái xác, mặt không cảm xúc, sau đó liền giẫm lên đống xác đó nhanh chóng đi ra khỏi địa lao, thẳng đến sảnh trước.
Hứa Sơn Cư theo sát phía sau, ông ấy cảm nhận được sự phẫn nộ của cậu chủ, vì thế toàn bộ quá trình sắc mặt đều nghiêm túc, không dám nói một câu.
"Dừng lại, các người là ai!"
Tô Thương cõng Vương Phú Quý cùng với Hứa Sơn Cư đi ra khỏi địa lao, vẫn chưa đi xa thì có một đoàn người đối diện đi tới.
Khoảng hai mươi tên hóa kình, đều là vệ sĩ nhà họ Trương.
"Hừm!"
Tô Thương tối sầm mặt lại, ngưng tụ một hàng dài chân khí như rồng rắn, trong khoảnh khắc liền đánh giết bọn chúng, chỉ còn sót lại một tên còn sống.
"A!"
"Dám xông vào nhà họ Trương, các người chết chắc rồi!"
Tên vệ sĩ may mắn sống sót duy nhất đó, cũng bị thương nặng, bất chấp vết máu ở miệng, lộn nhào bỏ trốn, định qua tìm ông chủ báo tin.
Tô Thương không nhún người đuổi theo, mà chỉ là đi sau lưng người này, từng bước một hướng đến sảnh trước.
...
Lúc này.
Sảnh trước nhà họ Trương.
Đông đảo khách mời đang nâng ly cạn chén, vừa nói vừa cười, không khí hiện trường cực kỳ hòa thuận.
Chỉ có điều, Tiêu Đình cũng 49 thành viên huyết Đồ lại khác hoàn toàn.
Tất cả bọn họ đều ngồi nghiêm chỉnh, không hề động đũa, cũng không giơ chén rượu lên.
Lúc này.
Bình Thân Vương nhìn về phía Tiêu Đình đang ngồi bên cạnh mình, khẽ cười nói: "Chiến thần lôi đình, đừng căng thẳng nữa, thả lỏng chút đi, nơi này không phải chiến trường, bây giờ cũng không phải là giờ làm việc, để họ ăn cơm đi đã."
"Bình Thân Vương, chúng tôi ăn cơm buổi chiều rồi, giờ vẫn chưa thấy đói."