Thạch Cửu Thiên cảm kích chắp tay, sau đó cười nói: "Mời hai vị tiền bối di chuyển sang bức tường phía đông bên cạnh đây, ở đó ít người, dù sao cũng là bảo vật ông nội tôi cho tôi, tôi không muốn để ông ấy biết, tôi vì giúp em trai Tô Thương mà tặng cho các ông."
"Ông nội nhà tôi từ trước đến nay rất ghét kiểu anh em họ mà giúp đỡ nhau, nếu như để ông ấy biết, chắc chắn sẽ trách phạt tôi mất."
Advertisement
Thạch Cửu Thiên cười nói: "Hơn nữa, hai vị tiền bối cũng đừng lo chuyện, ông nội tôi sẽ thu lại bảo vật, tôi cứ lấy bảo vật âm thầm tặng cho hai vị là được rồi, chuyện này đối với chúng ta đều có lợi."
"Được, Thạch thiếu gia trượng nghĩa, coi trọng tình thâm, thậm chí còn không tiếc nhịn đau cắt thịt, lão phu bội phục!"
Advertisement
Từ Hải Phong khẽ gật đầu, sau đó cùng với Hà Kim Chi đi theo hướng về bức tường phía đông.
Nơi đó là chỗ đậu xe tải lớn, ít người, lại không có camera.
"Em họ, chờ anh một chút, anh sẽ lập tức quay lại ngay."
Thạch Cửu Thiên nhìn về Tô Thương, nhẹ nhàng cười một tiếng, trong mắt đầy thiện cảm.
Ngay sau đó.
Thạch Cửu Thiên theo sát phía sau, đi theo bước chân của Từ Hải Phong và Hà Kim Chi.
"F*ck thật, Tô đại thiếu gia, anh lúc nào mà đã có thêm anh họ rồi thế." Vương Phú Quý kinh ngạc nói.
"Tôi cũng không biết, hôm nay mới lần đầu gặp mặt." Tô Thương sờ lên mũi nói.
"Anh họ của anh được đó nha, có thể dùng được, có chuyện thì anh ấy xông lên giải quyết thật nè." Vương Phú Quý chân thành nói.
"Ừm, công nhận."
Tô Thương gật gật đầu, cũng không phủ nhận lời nói của Vương Phú Quý.
Làm người sống giữa hai thế giới, anh có thể cảm nhận được Thạch Cửu Thiên đối tốt với mình cũng không phải giả vờ.
Còn về nguyên nhân, Tô Thương đại khái cũng có thể đoán được.
Vừa rồi, lúc Thạch Cửu Thiên nhắc đến mẹ mình, ánh mắt đều hiện lên đầy vẻ tôn kính."
Nghĩ kỹ lại, hai mươi năm trước, Thạch Cửu Thiên cũng đã khoảng 10 tuổi, bắt đầu nhớ được những chuyện đó rồi.
Mà mẹ mình, tài năng tuyệt vời, là thiên tài số một của Thái Sơn, có lẽ cái người Thạch Cửu Thiên này, cũng chính là fan hâm mộ của bà ấy.
Vì thế, anh ấy mới có thể đối với mình có ý tốt đến như vậy.
"Cậu chủ, người kia sỉ nhục mẹ của anh, tội không thể tha, tuyệt đối không thể để họ mang theo bảo vật của Thạch Cửu Thiên rời đi được, tôi đi giết hai bọn họ nhé!" Lúc này, A Ly lạnh lùng truyền âm.
Tô Thương lại lắc đầu, khẽ cười nói: "Không cần, bọn họ không sống được đâu."
"Hửm?" Cái trạm dừng chân này, không có cao thủ khác, ai có thể giết được hai Thần tông này chứ? A Ly tò mò nói.
"Thạch Cửu Thiên." Tô Thương trả lời.
"Anh ấy?"
A Ly lắc đầu nói: "Không thể nào, anh ấy chỉ là bán thần tông, một tên thần tông đã không thể đánh lại, làm sao có thể giết được cả 2 người kia chứ."