Tô Thương ôm quyền, sau đó thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai, thân ảnh nhanh chóng biến mất trong đêm đen.
“Mình đã báo gia môn rồi, đến từ vùng núi tế trời, đó chính là thế lực lớn thứ nhất, thứ hai trong võ giới cổ.”
Advertisement
Nhìn theo Tô Thương đi xa, Thạch Cửu Thiên nhịn không được lầm bầm lầu bầu, khâm phục nói: “Nhưng ngay cả họ tiền bối cũng không nói cho mình, xem ra thật sự không cầu báo đáp, cứu mình, với ngài ấy mà nói chỉ là thuận tay làm việc tốt thôi.”
“Mình đã thấy cao thủ còn mạnh hơn anh ấy, vùng núi tế trời có không dưới mười vị, nhẹ nhàng gi3t chết Thần tông trung kỳ.”
“Nhưng mình với những người đó, có kính trọng, nhưng không quá lớn, có điều, đối với ân công, thật sự khâm phục vạn phần!”
“Thực lực là thứ yếu, chủ yếu là phẩm hạnh của anh ấy, làm chuyện tốt không cầu hồi báo!”
Thạch Cửu Thiên nhìn phương hướng ân công biến mất, dừng lại thật lâu, sau đó mới thu ánh mắt lại.
Ngay sau đó.
Cậu ấy nhìn vô số thi thể không đầu trên mặt đất, vẻ mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Người này trước đó đã nói rồi, hắn chặn giết mình, là vì mình và chủ nhân hắn được phân cùng một đường đua.”
“Mà mình đã nhận được tin, mình ở đường đua thứ chín, bởi vậy có thể thấy được, người muốn mình chết, là người dự thi đường đua thứ chín.”
Thạch Cửu Thiên tiếp tục phân tích: “Hơn nữa, thực lực người kia hẳn là rất mạnh, cảm thấy chỉ cần giết mình là hắn có thể trở thành đệ nhất danh của đường đua thứ chín, tiến vào trận quyết đấu tiếp theo.”
“Đường đua thứ chín sao, ha ha, chuyện này rất đơn giản, mình chỉ cần gọi điện là có thể xác định mục tiêu ngay.”
Nghĩ đến đây, Thạch Cửu Thiên lập tức lấy điện thoại di động ra, điện thoại kết nối, cậu ấy nhàn nhạt nói: “Tam sư thúc, giờ chú đang ở Núi Võ Đang phải không, giúp cháu điều tra mấy cao thủ ở đường đua thứ chín, vừa rồi cháu bị ám sát, có liên quan tới bách tông hội võ, có người không muốn để cháu lên sân khấu.”
Cuộc điện thoại này, kéo dài tới ba, năm phút.
Tiếp đó.
Thạch Cửu Thiên cúp điện thoại, vẻ mặt vô cùng tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Gia tộc Tây Môn, Tây Môn Hổ Khiếu, ha ha, tốt lắm!”
Mới vừa rồi, cậu ấy đã nhận được tin từ tam sư thúc rồi, đường đua thứ chín có không ít cao thủ.
Nhưng người chân chính có thể uy hiếp cậu ấy, chỉ có nhị công tử của gia tộc Tây Môn, Tây Môn Hổ Khiếu.
Năm nay, gia tộc Tây Môn phái tổng cộng hai người dự thi, một người trong đó, tên là Tây Môn Hổ Khiếu.
Tây Môn Hổ Khiếu này, một thân thực lực sâu không lường được, rất ít người thấy hắn ta ra tay, là một trong những người được chọn sẽ đứng đầu đường đua thứ chín.
Mà Thạch Cửu Thiên, cũng là người được chọn sẽ đứng đầu, sớm đã có đại lý bắt đầu mở phiên giao dịch, hai người coi như năm mươi - năm mươi.
Hiện tại Thạch Cửu Thiên bị người chặn giết, đương nhiên sẽ hoài nghi Tây Môn Hổ Khiếu.
Thạch Cửu Thiên vốn dĩ đã chẳng có ấn tượng gì tốt với gia tộc Tây Môn rồi, giờ phút này đoán Tây Môn Hổ Khiếu phái người ám sát mình, lại càng thêm chán ghét gia tộc Tây Môn.
“Tây Môn Hổ Khiếu, bách tông hội võ ngày mai, chắc chắn tôi sẽ lấy đi tính mạng cậu, để cậu biết được kết cục của việc đắc tội vùng núi tế trời!”
Thạch Cửu Thiên trầm giọng nói, lau vết máu trên khóe miệng, rồi rời khỏi hiện trường.