Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 977



“Hừ, tôi ngược lại muốn nghe anh sẽ nói thế nào đấy.”  

Thiên Sơn Tuyết cúi đầu, nhìn Tô Du Du, nói: “Du Du, con đi chơi với chú Vương một lúc đi, mẹ và cha con muốn nói chuyện riêng.”  

Advertisement

“Vâng.”  

Tô Du Du gật đầu, đầu tiên ngoan ngoãn đi đến chỗ Tô Thương, dang tay muốn ôm một cái.  

Tô Thương mặt đầy sủng nịch, trực tiếp ôm con gái lên, còn hôn con gái một cái.  

Advertisement

“Du Du, nhớ cha không.” Tô Thương cười nói.  

“Có, nhớ lắm.”  

Tô Du Du ôm cổ Tô Thương, miễng cưỡng buông ra: “Đúng rồi cha, con hái nhiều trái cây cho cha lắm, để trong khách đi3m con với mẹ ở, lát nữa cha trở về với mẹ và con đi, con đưa cho cha ăn, hoa quả con hái ngọt lắm.”  

“Ha ha, được rồi, vẫn là Du Du hiếu thuận.”  

Tô Thương cưng chiều xoa đầu con gái, tiếp đó tâm niệm động một cái, thả Tô Tinh Hà ra.  

Ai ngờ, Tô Tinh Hà vừa mới ra khỏi vòng tay lưu trữ, lại trực tiếp đứng trên vỏ chuối, ngã một cái rầm.  

“Mẹ kiếp!”  

“Ai con mẹ nó vứt vỏ chuối linh tinh thế hả!”  

Tô Tinh Hà tức giận nghiến răng nghiến lợi, sau khi nhìn xung quanh, lập tức ngây người: “Du Du, sao chị lại tới…… mẹ…… mẹ!”  

Nhìn thấy Thiên Sơn Tuyết, Tô Tinh Hà nháy mắt trợn tròn mắt, bắp chân cũng bị dọa đến mềm đi, mặt lập tức chất đầy nụ cười lấy lòng: “Hi hi, mẹ, buổi tối tốt lành.”  

“Mẹ không hề tốt!”  

Thiên Sơn Tuyết nhìn chằm chằm Tô Tinh Hà, vẻ mặt lạnh như băng, trầm giọng nói: “Không phải mẹ đã cảnh cáo con không được nói mấy lời thô tục à, cái gì mẹ kiếp, cái gì mẹ nó, con học từ ai hả?”  

Tô Tinh Hà thấy vậy, khuôn mặt nhỏ sợ tới mức trắng bệch, không chút do dự chỉ Tô Thương.  

Tuy nhiên nhìn đến ánh mắt uy hiếp của cha, Tô Tinh Hà lập tức chỉ Vương Phú Quý.  

“Đệt, tiểu lão đệ à, cháu đừng chỉ bừa chứ, muốn hại chết chú sao.”  

Vương Phú Quý hoảng sợ, sao lại cứ phải là mình gánh tội thế, lão tử ủy khuất quá.  

“Hừ, lát nữa sẽ phạt con!”  

Thiên Sơn Tuyết hừ lạnh một tiếng, rồi lạnh lùng nói: “Tô Thương, đi với tôi, chúng ta tán gẫu một chút!”  

“Được.”  

Tô Thương gật đầu. Tiếp đó thả Tô Du Du xuống, ôn nhu cười nói: “Du Du, đợi một lúc rồi cha lại ôm con nhé.”  

“Vâng.”  

Tô Du Du vô cùng ngoan ngoãn, sau đó nhỏ giọng nói: “Cha, thực ra mẹ nhớ cha lắm, thoạt nhìn mẹ hung dữ với cha vậy thôi, cha cứ nói mấy câu lời hay ý đẹp dỗ mẹ là được.”  

“Ha ha, con gái ngoan, không hổ là tiểu miên áo của cha.” Tô Thương vuốt ve bím tóc con gái, tâm đều bị con gái làm cho mềm đi cả rồi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.