Tội Phạm (Hãn Phỉ)

Chương 101



Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Lúc La Cường bị người ta đuổi về từ tầng hầm, trời đã tối.

Các tù nhân chơi bóng rổ trên sân kết thúc hoạt động, các quản giáo tập hợp đội. La Cường thậm chí còn mơ hồ nghe thấy tiếng hét điểm số quen thuộc của nhím và những người khác khi đi qua hành lang nhà tù.

La Cường bị bố vợ chất vấn một hồi, không kịp chơi bóng rổ. Hắn kéo lê đôi giày vải đen đi vào phòng giam trống, bên tai lặp đi lặp lại những lời mà hắn đã nói trước mặt Thiệu Quốc Cương: Tôi sẽ hãm hại Thiệu Quân… Tôi nhất định không buông tha cho em ấy.

Thời gian trôi qua, mối hận ban đầu cũng đã trôi theo, La Cường đã không còn là người nói ra những câu hăm dọa tàn nhẫn và ngạo mạn với Cục trưởng Thiệu năm đó nữa, tâm trạng của hắn khi đối đầu với Thiệu Quốc Cương giờ đã khác. Những gì hắn nói Thiệu Quốc Cương bây giờ, cũng giống như đang tự rạch ngực mình.

La Cường thầm biết rằng, nói đến cùng, hắn cũng đã sử dụng tình cảm của Thiệu Quân cho hắn. Hắn đàm phán trước mặt Thiệu Quốc Cương luôn có lợi thế, chính là vì Thiệu Quân, hắn biết Thiệu Quân có chết cũng không muốn tách khỏi hắn. Càng chìm sâu, hắn càng không muốn buông tay, không thể nào bỏ được Màn thầu …

Ánh mặt trời nghiêng mờ hắt vào từ cửa sổ, đổ lên La Cường một cái bóng to cao kéo dài trong căn phòng nhỏ, xung quanh yên tĩnh đến lạ.

La Cường không để ý liếc nhìn trên mặt đất, ngay lập tức cử động, một luồng gió xẹt qua sau đầu, suýt chút nữa đập vào gáy, hắn may mắn vừa tránh được đòn chí mạng, nhanh chóng lăn qua một tầng giường, tựa lưng vào bệ cửa sổ!

Bóng đen trên mặt đất đã tố cáo những người đang trốn trong nhà, làm La Cường trước một bước phát hiện ra.

Người đến tung những đòn chân dữ tợn bổ vào đỉnh đầu La Cường, La Cường bắn mình né tránh! Đôi bốt quân đội đập thủng một lỗ trên giường của Nhím, gãy cả ván giường gỗ…

La Cường còn chưa kịp nhặt giày, một chiếc giày vải đã bay thẳng đến giường tầng trên. Hắn giẫm lên tản nhiệt bên cửa sổ, dùng chân trần bay lên không trung đập vào đầu lâu đối phương, xương bàn chân va chạm với xương đầu, tiếng vang kinh hãi.

Chiếc áo khoác quét qua chiếc đèn treo thẳng đứng trên trần nhà, đèn treo hoảng sợ chớp tắt liên tục.

Bốt quân đội đập vào thanh sắt giường, canh cách vang lên.

Trong không gian chật chội hơn chục mét vuông, hai người không nói tiếng nào đánh nhau tàn nhẫn, thủ đoạn gay gắt. Trong phòng có tổng cộng 5 giường tầng khung sắt, hai cơ thể cường tráng khỏe mạnh lăn lộn giữa các giường tầng, quét ngang, lật người, nhảy lên xuống …

La Cường bị đối phương đá vào cùi chỏ, cánh tay đó ngay lập tức mất khả năng tấn công trong nửa phút. Người đàn ông nhanh chóng lấy đầu gối ấn hắn xuống đất, nòng súng lục ép thẳng vào thái dương.

La Cường bị đè dưới chân, đầu dí súng, chỉ có thể nhìn thấy một đôi ủng da và chiếc quần rằn ri màu xanh đậm.

La Cường cong môi: “Cũng khá đấy.”

Bên kia lạnh lùng nói: “La lão nhị, anh cũng có quyền nói câu đó sao?”

La Cường nhếch khóe miệng, không chút quan tâm: “Sao, cố tình chạy tới đây là muốn giết tao một phát hay lại muốn hẹn lần sau?”

Đối phương từ từ mở chốt an toàn, La Cường đột nhiên giơ tay siết lấy cổ tay cầm súng của đối phương, hướng họng súng về phía trần nhà, tốc độ có thể so sánh với tia chớp, sức mạnh khiến đối phương phải “á” lên một tiếng! La Cường sau đó “hắc hổ đào đũng quần”, rất tàn nhẫn vung tay đấm mạnh từ dưới lên, trúng vào phần đũng quần ngụy trang của đối thủ …

Tiếng hú thô bạo vang lên không giống tiếng người, đối thủ lập tức tê liệt.

La Cường cầm súng dí vào thái dương đối phương, lạnh lùng nhìn xuống, toàn bộ động tác thực hiện liên tục trơn tru, không có chút lung tung dư thừa nào.

“Ông đây có bao nhiêu kỹ năng, mày biết không?”

La Cường lạnh lùng, khóe miệng co rụt lại.

Tên kia quỳ gối trước mặt, ôm chặt lấy hạ bộ gào thét, mắng nhiếc từ mẹ đến tổ tiên hắn. La Cường ra tay rất độc, ở góc độ đó mà đấm vào trứng thì đến trứng cút cũng phải nở to bằng quả trứng ngỗng.

La Cường theo nòng súng nhìn kỹ, cau mày: “Cậu không phải là Huy Tử?”

Người tấn công anh cắt đầu đinh, mặt hằm hằm, nghiến răng nghiến lợi: “Tên khốn họ La này, đếch biết kiềm chế gì cả! … Má nó con cháu dòng họ tôi … bị anh.. đấm nát rồi … “

La Cường cũng không hiểu được: “Hả, cậu đang nói cái gì vậy? Cậu tấn công tôi trước, bị thế không đáng à?”

Người bên kia khó chịu lắc đầu, né tránh khẩu súng: “Đừng có chĩa vào tôi, không có đạn đâu!”

La Cường: “……”

La Cường ngẩng đầu lên, ở cửa buồng giam có mấy người đứng đó, đều ăn mặc giống nhau như đúc, cùng là kính râm áo khoác, mặt mày nghiêm túc lạnh lùng.

Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, giơ tay ra hiệu: “La Cường, đừng đánh nữa, người của chúng tôi.”

La Cường cảnh giác nhìn, cũng đã thấy tình hình không bình thường: “Các người đi tận đến đây, nếu có chuyện muốn nói với tôi thì nói thẳng, sao lại tấn công như vậy?”

Người đàn ông mắt lóe lên dưới kính râm, khoát tay, vậy mà lại ôm quyền chào La Cường theo đúng lễ tiết giang hồ: “La lão nhị, kỹ năng tốt thật, đã ở tù mấy năm nhưng vẫn rất sắc bén.”

Người vừa chiến đấu với La Cường chống tay lên giường, cúi người, rút ​​dụng cụ đo điện tử mini trên ngực và cổ tay ra, ném qua cho cấp trên của mình: “Trần Xử, tốc độ tấn công là 325 km/giây, tốc độ phản ứng 75, cường độ là 270 kg.”

La Cường: “……”

Người nọ đưa tay ra vỗ vai La Cường, lật người ra, lột một chiếc dụng cụ đo dạng miếng dán trên cổ sau lưng La Cường, ném cho người đàn ông họ Trần: “Chỉ số kháng lực là 7.600, là gấp năm lần người thường …… Chết tiệt, đau quá. Cho tôi nằm xuống chút xíu … “

La Cường nói: “… Mấy người giỡn với tôi đó à?”

Người bị đấm lệch trứng tập tễnh ngồi lên cái giường cậu ta vừa đá thủng một lỗ, dang chân thở dốc.

Trần Xử lắc đầu ra hiệu: “La Cường, chúng tôi có chuyện muốn anh giúp. Đi với chúng tôi.”

La Cường nhìn chằm chằm người nọ: “Một câu rõ ràng cho tôi, mấy người từ nơi nào đến?”

“Sẽ không làm tổn thương anh.” Họ Trần mỉm cười, giọng điệu trầm ổn, cũng không giải thích gì nhiều, “Chúng tôi là người của Cục 9 tìm anh nói chuyện một chút. Đi thôi.”

La Cường không nhiều lời nữa, hôm nay không muốn đi cũng phải đi.

Hắn ước chừng đã đoán được những người này là ai. Tất cả bọn họ đều là những bậc thầy thao lược, xông thẳng vào tù tìm một tên tù nhân tóc húi cua như hắn nhất định là có chuyện lớn. Những người này quyền lực hơn nhiều so với công an bình thường, chỉ cần một câu nói cũng có thể làm cảnh sát địa phương im miệng nhường đường, một phát có thể giết chết hoàn toàn doanh nghiệp và quan chức chính trị, nắm giữ rất nhiều tin tình báo cơ mật. Họ có thể ra vào các cơ quan như chốn không người, không bị cản trở, vì vậy những người này mới có thể tùy ý đi vào nhà tù đón một tội phạm nghiêm trọng, mời đến Tòa nhà Bộ An ninh Quốc gia để “uống trà” như thế.

La Cường biến mất một cách kỳ lạ, cả Thiệu Quân không nhận ra cho đến khi nhà ăn mở cửa phục vụ bữa tối.

Đầu bếp nấu ăn đã thay đổi, món canh bí đao hôm nay chẳng hợp miệng! Thịt viên thiếu bột, canh bí đao không rắc bột ngũ vị hương và tiêu trắng, không hợp khẩu vị nặng của Tam gia gia. La Cường đâu?!

Thiệu Quân chặn xe của bố mình bên ngoài cánh cổng sắt lớn của nhà tù.

Anh nhận ra ngay tài xế xe của bố mình, bẻ lái, quay đầu xe rồi tông trực diện vào bố, chặn bố anh dừng lại giữa đường. Phần cản của cả hai chiếc xe đều bị móp.

Thiệu Quân lao ra khỏi xe, mở cửa xe ra tìm người, chất vấn: “Bố, La Cường đâu rồi?”

Thiệu Quốc Cương lòng nặng nề, cũng khó chịu: “Thiệu Quân, hắn ta không ở đây với bố.”

“Không ở với ngài thì với ai?” Thiệu Quân đi xuống mở cốp xe, rõ ràng mạch lạc nói: “Con mới không có mặt anh ấy đã bị bắt đi, biến mất! Ai có bổn sự lớn như vậy, không xin chỉ thị, không báo cáo với lãnh đạo, đến đem tù nhân đi thẳng? Không thông báo lấy một câu, cứ như đội trưởng con đây không tồn tại vậy?! “

Thiệu Quân nóng lòng muốn mở cốp xe ra xem thử, sợ La Cường bị bố mình nhét vào bao tải để trong cốp xe ngạt thở chết.

Anh ta không tìm được ai, đập mạnh vào nắp cốp, vừa tức vừa lo cho La Cường.

Cục trưởng Thiệu đuổi khéo tài xế và trợ lý của mình đi hút thuốc.

Hai cha con hai mắt đỏ hoe nhìn nhau, đau khổ quá lâu, người một nhà nhưng có nhiều điều không thể nói, đã đến lúc phải ngả bài. Thiệu Quân cố tình chần chừ một số chuyện, chần chừ ngày này sang ngày khác, bởi vì anh biết nói ra là vô ích, anh không có khả năng làm người thân cảm thông và tha thứ cho tình cảm của anh. Con lừa La Cường kia chắc chắn không ai dễ dàng mà chấp nhận được; mà cũng có lẽ vì hắn không phải người thường nên Thiệu tam gia mới để ý đến chăng.

Hai mắt Thiệu Quốc Cương đầy tơ máu đỏ, ông từ tốn nói: “Thiệu Quân, con đã lớn rồi, có những chuyện bố không thể ép buộc con.”

Thiệu Quân cúi đầu, dùng giày đá vào những viên đá.

Thiệu Quốc Cương: “Nhưng mà, bố là người từng trải, sống lâu hơn con, hiểu biết hơn con. Bố sợ rằng nếu con đi theo con đường cũ của bố, sau này sẽ không hạnh phúc.”

Thiệu Quân nhìn lên, ngập ngừng, không nói gì.

Thiệu Quốc Cương nói: “Con và La Cường có thể nảy sinh tình cảm vì điều gì đó. Giờ con cảm thấy con yêu hắn, con sẽ không thể sống thiếu hắn. Nhưng một ngày nào đó trong tương lai, khi cả hai đều ra khỏi nhà tù, sống bình thường ngoài xã hội với nhau, thì sẽ thấy hai người hoàn toàn khác nhau, không thể cùng đi chung trên một con đường! Thân phận của con, thân phận của hắn, gia đình con, gia đình hắn, kinh nghiệm của con, những gì hắn đã trải qua … tất cả đều khác. Con sẽ đau đớn. Bố của con đã từng đau đớn như vậy đó, con có hiểu không?”

Thiệu Quân cau mày, cố gắng hiểu ý đồ của bố: “Bố, ý của bố là, bố hối hận vì đã cưới mẹ con? Hai người không môn đăng không hộ đối, nên mới bất hạnh, đúng không?”

Thiệu Quốc Cương ánh mắt cay xè, cổ họng hơi nghẹn lại: “Bố hối hận vì đã không làm cho mẹ con vui vẻ hạnh phúc hơn … Khi còn nhỏ mọi người luôn không hiểu được điều này. Bố cảm thấy bố có tình cảm thật sự với mẹ con, mẹ con cũng vậy. Những năm tháng sóng gió khó khăn nhất cũng đã vượt qua, còn rào cản gì không vượt qua được nữa? Sao không thể sống cùng với nhau được? Con người ta ở tuổi đó luôn bốc đồng, bất chấp tất cả, cho rằng mình luôn đúng, đợi đến khi con ở độ tuổi của bố, con sẽ hiểu, sẽ có một ngày nào đó con sẽ thấy rằng con không thể cho đối phương những gì người đó muốn, người đó cũng không thể cho con những điều mà con cần! Và người trước mặt con đã không còn là người con đã yêu cái thuở ban đầu nữa! … Một đời người đã qua cũng không thể làm lại từ đầu.”

Thiệu Quân cụp mắt xuống, nhớ đến mẹ, trầm giọng nói: “Con sẽ không giống như hai người. Con đã trả giá rất nhiều cho anh ấy, và anh ấy cũng quan tâm đến con! Dù tương lai có ra sao, tôi cũng sẽ không bao giờ từ bỏ anh ấy. “

Con người ta khi còn trẻ luôn mang tính tình như thế, không biết đầu gối sẽ đau nếu không ngã xuống, không biết đi vào đường cùng nếu không vấp phải tường nam. Thiệu Quốc Cương quá hiểu con trai mình. Tính tình của Thiệu Quân là cái tính tình mà thà cắn ngón tay lột một lớp da, lộ ra lớp thịt đỏ tươi khiến anh đau đớn, sau đó chờ dấu vân tay mới mọc ra từ đầu, chứ không bao giờ chịu rút lui hay thỏa hiệp.

Là một đứa trẻ trời sinh đã ngỗ ngược.

Thiệu Quốc Cương nỗ lực cuối cùng: “Vậy thì từ nay về sau con sẽ sống như thế nào? La Cường là người như vậy, làm sao có thể để chúng ta tiếp nhận hắn được?Con sẽ mở miệng noi với ông ngoại con thế nào đây, ông ấy rất yêu con, con định giấu ông cả đời à? “

Thiệu Quân lắc đầu, đỏ mắt nhìn bố: “Nếu ông thực sự yêu con, ông sẽ chấp nhận anh ấy.”

Thiệu Quốc Cương: “La Cường là ai? … Thân phận của con là gì?”

Thiệu Quân khịt mũi nhìn cha mình, chưa bao giờ nói chuyện với Thiệu Quốc Cương một cách thẳng thắn và nghiêm túc như vậy: “Trong mắt người ngoài, La Cường là ai không quan trọng. Anh ấy ở với con, La Cường là người của con!” “

“Người của con.”

“Người con chở che, người con thích, người con sẽ không bao giờ buông tay.”

……

Vài lời ngắn gọn, mưa gió vài thập niên giữa hai bố con, trong lòng không có chỗ nào mà không sóng lớn ngập trời.

Thiệu Quân rõ ràng lặp đi lặp lại điều đó, từng từ, từng chữ, đều là sự thật khắc sâu vào trái tim và tâm hồn anh.

Thiệu Quốc Cương vẻ mặt chấn động, không nói nên lời …

Ngày hôm đó, Thiệu Quân cũng đã hỏi sự thật từ bố mình.

Thiệu Quốc Cương ban đầu nói với Thiệu Quân: “Hắn ta không có ở đây, đẵ được người bên Cục 9 mời đi rồi.”

Thiệu Quân ý thức được sự nghiêm trọng: “Cục 9? … Cục Trinh sát và An ninh nội bộ? … Chẳng phải là mấy cái người trong nhóm bộ đội đặc chủng hoạt động tình báo bắt gián điệp nước ngoài sao? Bọn họ phụ trách tội phạm hình sự khi nào vậy?”

Thiệu Quốc Cương ngồi trong xe với con trai, nhỏ giọng nói: “Họ không quan tâm đến những vụ án hình sự thông thường. Họ không gây rắc rối với La Lão nhị, hay điều tra hắn ta vì tội giết người, mà là muốn ‘sử dụng’ hắn ta.”

Vẻ mặt Thiệu Quân nghi ngờ, La Cường thật trâu bò, đúng là không phải là người bình thường, nhưng ở Cục An ninh Quốc gia số 8 và 9 có rất nhiều nhân viên bí mật, cũng không ai trong số họ là người bình thường.

Thiệu Quốc Cương không có thời gian để nói chi tiết, vội vàng giải thích: “Thông báo vừa được phát đi, vụ án này hiện do Cục 9 và Bộ Công an xử lý. Bố bên này chỉ có thể đi theo giúp đỡ, không thể can thiệp sâu được. La Cường biết rất nhiều thông tin nội bộ và hữu ích cho họ. Đang trong thời gian nhạy cảm, phía trên sợ có chuyện lớn xảy ra nên bắt đầu dùng phương pháp rắn.”

Cục trưởng Thiệu nghĩ hiện giờ bố vợ con rể đàm phán ra điều kiện với La Cường chắc cũng không cần gấp nữa.

Thiệu Quân không tin: “Huy Tử đó thực sự có thể cho nổ tung quảng trường Thiên An Môn? … Vớ vẩn thật!”

Thiệu Quốc Cương lắc đầu, liếc nhìn con trai đầy ẩn ý: “Dù thế nào đi nữa, quản giáo cũng không thể kiểm soát được sống chết của La Cường. Nói cách khác, La Lão nhị bây giờ đã được xem như ‘ra tù’ rồi.”

Thiệu Quân mở to mắt, anh vẫn chưa tiếp thu kịp…

Thiệu Quân không ngờ mình và La Cường gặp nhiều khó khăn, ở tù nhiều năm như vậy với con gấu này để kiếm từng điểm lao động, mong được giảm án, không thua gì sự khổ hạnh của Vương Bảo Xuyến trong hầm lạnh (*). Bây giờ, vì một vụ án lớn, số phận tôm tép được bàn tay phía trên nắm lấy nhẹ nhàng gảy, La Lão nhị vậy mà có cơ hội ra khỏi lồng?

La Cường lúc này đã rời khỏi nhà tù.



(*) Vương Bảo Xuyến là một cô tiểu thư, ưng anh thư sinh nghèo, nhà không cho cưới nhưng vẫn cưới, rồi từ mặt gia đình, vừa cưới thì chồng phải đi tòng quân, cô phải sống kham khổ trong cái hầm lạnh một mình 18 năm đợi chồng.

Cái tích này kể cuối cùng ông chồng cũng về, được phong quan to, cuối cùng cũng môn đăng hộ đối nhưng đoàn tụ được 18 ngày thì lăn ra đột tử…. điềm vl…………..

./.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.