Sau đó, Thiệu Quân gọi riêng Lão Thịnh đến văn phòng, nói chuyện rất lâu.
Đương nhiên, Lão Thịnh không nói gì, cũng không thừa nhận điều gì.
Nhưng Thiệu Quân cảm thấy mình không nghi ngờ sai, dù sao thì anh cũng là cảnh sát, quen với cuộc sống trong phòng giam, anh biết quá rõ mình chỉ chậm một bước là vĩnh viễn không lấy được chứng cứ!
Thiệu Quân đưa điếu thuốc ngon cho Lão Thịnh, búng nhẹ lên hộp thuốc lá: “Trịnh Khắc Thịnh, có người gây chuyện ngay trước mũi anh. Anh quản lý ban 7, anh hiểu ý tôi chứ… Đây là lần cuối cùng, đừng để tôi nói thêm lần nữa.”
Lão Thịnh còn muốn ngụy biện những chuyện khác, Thiệu Quân đã nói thêm: “Người đến thăm tù anh hôm đó, chúng tôi có video, hay là tôi nhờ cảnh sát bên ngoài tìm xem người đó là ai, hiện giờ đang ở đâu nhé? Mấy đàn em của anh lúc trước chúng tôi cũng mời hết lên đây uống trà luôn? “
Lão Thịnh ngậm miệng lại. Gã có rất có tiền án, sợ bị điều tra ra thêm.
Thiệu Quân vừa đánh vừa xoa: “Anh cũng đã lớn tuổi, ở đây tám năm rồi, còn hơn ba năm nữa là được thả, cần gì phải làm như thế? Anh khiêu khích 294 làm gì. Tránh bớt vài chuyện, ngoan ngoãn làm theo đúng luật, còn vợ còn đợi ở nhà, sao lại phải liều lĩnh đánh đổi như thế? ”
Lão Thịnh vùi đầu ngoan cố hút vài điếu thuốc, cuối cùng nói, “Cảnh sát Thiệu, tôi không muốn làm cậu thêm phiền. Tôi xin lỗi, nhưng đây thực sự không phải việc của cậu. Cậu phụ trách công việc của nhà tù, nhưng cậu không thể kiểm soát mọi thứ trong giới giang hồ này.”
Thiệu Quân nhìn xoáy vào mắt gã: “Nhưng tôi vẫn cứ muốn nhúng tay vào đấy.”
La Cường phải nằm viện một thời gian, một phần thì là bị thương nặng, phần khác thì là do Thiệu Quân không muốn hắn quay lại nhà tù quá nhanh, vì sợ hắn lại gây chuyện.
Thiệu Quân như bị cái gì đó dẫn dắt, tranh thủ ngày nghỉ, anh chạy đến bệnh viện mấy lần, đứng chỗ hành lang phía xa xa mà nhìn cửa phòng bệnh.
Anh nhìn thấy La Cường đi ra khỏi phòng, tay vịn tường, chậm rãi đi vào toilet.
La Cường đi được mấy bước, quay đầu lại nói: “Đi theo làm gì, đưa màn thầu cho tôi à?”
Thiện Quân nghiến răng ken két, lôi mấy túi thức ăn vặt to tướng nhiều màu sau lưng ra…
Thiệu Quân chợt cảm thấy mình cũng thật rẻ rúng, che chở cho cái tên này, liệu hắn có cảm kích anh không?
Việc mua chút thức ăn gì đó đến nói chuyện an ủi, tâm sự chuyện nhà với tù nhân là một phần công việc của quản giáo, giúp các quản giáo dễ quản lý tù nhân hơn, nhưng chả hiểu sao đối với cái tên này, Thiệu Quân cảm thấy như mình đang là con sen cho hắn!
Trong lòng anh đúng là có lấn cấn, 294 bị người ta vu oan khi đang dưới sự quản lý của anh, anh không thể nói việc không liên quan gì đến mình. Nhưng tuy anh luôn miệng nói “tôi sẽ lấy lại công bằng cho anh”, thì những chuyện như thế này, dù muốn hay không cũng không dễ dàng giải quyết, ai vào tù chẳng bị bắt nạt? Cũng không bao giờ có cách giải quyết triệt để.
Thiệu Quân không nói thẳng với 294 hắn bị người ta chơi xỏ, sau lưng có ai giật dây, nhưng sau lưng anh cũng không định bỏ qua. Có kẻ lợi dụng sự vắng mặt của anh mà gây rối người trong ban anh quản lý, Thiệu Tam gia sao có thể cho qua? Sao có thể để cho người khác mượn danh đùa giỡn như thế?
Thiệu Quân dành hơn mười tiếng đồng hồ nghiên cứu video giám sát khu vực nhà tù ngày xảy ra sự cố, xem đến đỏ cả mắt, xem đến từng khung hình, phân tích từng góc độ cũng không thể xác định được tên trợ lý quản ngục che nón sùm sụp khi ấy là ai. Khi trở ra, chỉ đành trích xuất hình ảnh tên đầu trọc xăm trổ thăm tù Lão Thịnh.
Thiệu Quân nghẹn một cục tức trong ngực, cứ như thể hai xương sườn bị gãy của 294 đang chọc thủng ngực của anh, vệt nước bọt phun lên mặt làm bỏng mắt anh. Anh bỏ qua trưởng nhà giam, đến tìm thẳng một người bạn làm cảnh sát hình sự anh quen. Tên đầu trọc cũng đang bị đồn công an địa phương để mắt đến, do làm nhiều việc xấu, hắn nhanh chóng bị bắt.
Không tìm thấy bằng chứng nào về việc thuê người hãm hại, Thiệu Quân cũng không vừa gì, anh quay sang nói với bạn mình: Thằng này không thừa nhận à? Được thôi, dám thách thức Tam thiếu gia tao à, mày tống hắn vào trại cải tạo nửa năm hộ tao, lý do gì cũng được, tao không tin không trị được nó!
Tính tình của Thiệu Quân là thế, đừng có mà gây sự với anh. Khi còn nhỏ, mỗi khi có ai chọc anh, anh sẽ khóc, khóc đến kinh thiên động địa, nếu lỡ làm mất món đồ chơi quý giá nhất của anh, anh có thể níu chân mà khóc tru khóc tréo từ ngày này sang ngày khác.
Lớn rồi, anh không khóc nữa, anh chỉ chơi khô máu với kẻ đó thôi.
Ngày ấy, khu bệnh viện nhà tù diễn ra một cảnh dở khóc dở cười.
Thiệu Quân giống như một ông lớn, ngồi thẳng lưng một đầu đường bệnh, lấy đồ ăn vặt ra khỏi túi, xé bao ăn.
La Cường cũng giống như một ông lớn, ngồi ở đầu bên kia cái giường khui đồ ăn vặt im lặng cặm cụi ăn, giống như một con báo đang cắn xé con mồi …
Nãy giờ không ai nói gì, cả hai bắt đầu thấy ngứa miệng.
Thiệu Quân cười nhạo: “Ăn hết sạch sành sanh luôn rồi, mà thôi không sao, tôi vẫn còn đây!”
La Cường chép chép miệng: “Ngày nào cũng có à?”
“Anh nghĩ anh là ai mà ngày nào cũng có cho anh ăn?”
“Thế cậu nói thử tôi là ai?”
“Sao anh cứng đầu thế hả? Xương sườn gần như đâm vào phổi, máu chảy rất nhiều, anh không đau sao? Không khó chịu sao?”
“Cũng từng bị như thế rồi mà.”
Thiệu Quân châm chọc: “Ông chú à, ông là ai mà nghĩ mình trâu bò thế phỏng?”
La Cường kiêu ngạo nói: “Là ông chú trâu bò của cậu đó.”
Thiệu Quân thôi không đùa cợt nữa, “Tôi biết anh là người thế nào.”
La Cường lạnh lùng: “Thế à?”
Thiệu Quân hỏi: “Tên thật của anh là gì?”
La Cường lộ ra vẻ giễu cợt trong mắt: “Có giỏi thì điều tra thử xem.”
Thiệu Quân nghĩ thầm, anh có biết anh cứng đầu lắm không hả? Ủa làm vậy chi trời! Nói thẳng với tôi thì chết à?
Nhưng thật ra, trong lòng La Cường nghĩ, hắn đây cần gì phải báo danh để được sự trầm trồ thương hại của anh, tên hắn vang dội trên khắp giang hồ, có máu mặt như thế, tự đi mà tìm hiểu!
Thiệu Quân nói: “Chuyện này cũng là do sai lầm của quản giáo chúng tôi, quản lý không chặt chẽ để người khác lợi dụng sơ hở. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh đó, lì lợm, cảnh sát vũ trang đã đến rồi, nếu thông minh thì phải ngồi xổm xuống ôm đầu chứ, anh còn phản kháng làm gì.Tôi báo anh trước luôn, cảnh sát vũ trang không nằm trong tầm kiểm soát của chúng tôi. Nếu để họ quyết định hạ anh thì trưởng nhà giam cũng không thể ngăn được, anh hiểu không? … Lần này may là cũng qua rồi, anh đừng để bụng nữa, ở đây dưỡng thương cho tốt, ổn rồi tôi sẽ cho anh về lại buồng giam, ngoan ngoãn cải tạo.”
Thiệu Quân cảm thấy rằng với kinh nghiệm đối phó với tù nhân thông thường của mình, anh nói điều này nghe rất hợp tình hợp lý, vừa có ân tình vừa có uy nghiêm, anh minh thần võ các kiểu, tên này ắt cũng sẽ cảm nhận được thành ý của anh.
Nhưng La Cường lại nói, “Cảnh sát Thiệu, cậu có biết ông đây là ai không … Một chút khó khăn này, cậu nghĩ tôi không bước qua được?”
La Cường bị người ta vu khống, tổn thất lớn như thế hắn có thể bỏ qua sao? Hắn chấp nhận chịu thiệt thòi sao?
Nếu sợ bị người ta hãm hại mà co vòi. hắn đã không phải là La Cường làm giới giang hồ vừa nghe tên đã sợ mất mật.
****
La Cường nằm dưỡng thương đến lúc vừa ổn ổn thì bị bệnh viện đóng gói trả về khu nhà giam.
Thiệu Quân đánh báo cáo, chuyển hắn từ ban 7 sang ban phạm nhân mới. Ban phạm nhân mới đều là những người mới, chưa vào tù được bao lâu, còn tương đối hiền lành. Để 294 ở cùng nhóm phạm nhân mới này, Thiệu Quân an tâm hơn được một chút.
Chỉ cần Chu Kiến Minh không ở cùng Trịnh Khắc Thịnh, cả hai sẽ không có cơ hội trả thù nhau, Thiệu Quân nghĩ như thế.
Nhưng có điều, người này đã khỏi hết thương tích thì phải tiếp tục lao động từ thứ hai đến thứ sáu trong nhà xưởng, hưởng lương và điểm công như hầu hết các phạm nhân khác.
Đây là cơ hội gặp nhau duy nhất của 294 và những tù nhân ban 7.
La Cường chậm rãi đi vào khu nhà xưởng, tất cả tù nhân xung quanh đều nhìn hắn, trao đổi với nhau bằng ánh mắt, thấy tên đó không, tội phạm hiếp dâm của ban 7 đó, bị bắt, giờ lại bò trở lại …
Khu 3 chịu trách nhiệm gia công đơn hàng đá mài, đó là thành phẩm ban đầu do một nhà máy nào đó gia công, sau đó sẽ được mài thành hình trái tim, khắc thêm mấy chữ như “yêu”, “chân tình” các kiểu con đà điểu lên rồi xỏ dây vào treo, để các chàng trai mua về lừa tình các cô gái. Ở các danh lam thắng cảnh gần đó như Thập Độ và Dã Tam Pha (*) ngoại ô thành phố, những người bán hàng bán đầy những mặt dây chuyền bằng đá này ở khắp mọi nơi, nhưng thật ra chúng được làm từ các tù nhân trong các nhà tù gần đó. Đừng coi thường tay nghề của những tù nhân, họ rất khéo tay, chịu khó, hiệu quả công việc ngang ngửa cả thế hệ 9X.
(*) Thập Độ: ở huyện Phòng Sơn, Bắc Kinh, được biết đến với cảnh quan núi đá vôi lớn nhất ở miền bắc Trung Quốc
Dã Tam Pha: nghĩa đen: “Ba dốc hoang” là một khu thắng cảnh tự nhiên nằm ở Lai Thủy, tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc, cách khoảng 2 giờ lái xe về phía Tây của Bắc Kinh.
Thiệu Quân cảm thấy anh đã sắp xếp mọi việc ổn thỏa nhất, tách hai cái mồi lửa ra, cho 294 ngồi riêng một bàn, không ai bên cạnh, quản giáo thì nhìn chằm chằm nhất cử nhất động, không để hắn có cơ hội đi gây rối.
Nhím ôm một bao đá nguyên liệu lớn đổ rầm xuống trước mặt La Cường: “Chu Kiến Minh, phần của mày này.”
Hồ Nham thúc nhẹ cùi chỏ vào người hắn: “Này, anh có đau không?”
“Nếu thấy không khỏe thì làm ít thôi … Để em mài giúp, mấy cái này là sở trường của em!”
Hồ ly nhỏ để ý quan tâm La Cường không hề giấu giếm mà rất thẳng thắn công khai.
La Cường không nói gì, chỉ lẳng lặng nhận lấy nguyên vật liệu, bắt đầu làm việc. Trong nhà xưởng, các tù nhân cũ cũng hay lên mặt, thường quát mắng và đẩy việc nhiều cho tù nhân mới. La Cường bị cả ban 7 xa lánh, lượng công việc nhiều nhất. Nhưng hắn làm nhiều, điểm công cũng được cộng nhiều hơn. Lật hồ sơ ghi chép công việc ra, 3709 đúng là người có hiệu suất làm việc cao nhất cả bọn.
Điểm công và thành tích biểu hiện tốt hàng ngày là những yếu tố quyết định xem có thể giảm án và có được thăm nuôi hay không, nên các phạm nhân rất quan tâm đến nó. La Cường thì hơi khác biệt một chút, hắn là người kiếm được điểm công nhiều nhất, cũng là người dây dính thị phi nhiều nhất trong nhà tù này. Toàn bộ điểm công tích lũy của hắn đều được sử dụng hết trong các cuộc ẩu đả, làm các quản giáo phải đau đầu để đối phó với hắn.
Quá trình mài đá rất bẩn, trong nhà xưởng toàn là phế liệu và vụn đá, nhìn rất chướng mắt.
Thiệu Quân đứng ở khoảng cách vừa phải, nhìn La Cường cúi đầu, đáy mắt như ẩn ẩn lên màu đỏ hồng, hắn tỉ mỉ cẩn thận làm xong cái này rồi đến cái khác … Hình dáng người đàn ông này trông còn vững chãi hơn cả đá, trên xương mày hằn một vết sẹo rất sâu, như một nỗi uất hận chưa thể hàn gắn …
Mấy ngày sau khi Chu Kiến Minh trở lại, bầu không khí yên lặng đến mức bất thường.
Nó yên tĩnh đến nỗi khiến Thiệu Quân sinh ra một loại ảo giác, rằng hai kẻ thích gây chuyện kia sau khi được Thiệu Tam gia anh vừa tình nghĩa vừa ép buộc đe dọa, đã bỏ vũ khí xuống, sống hòa bình không giằng co nữa rồi.
Nhưng dĩ nhiên, điều này là không thể. Vấn đề bắt đầu xảy ra khi Lão Thịnh giơ tay xin đi vệ sinh lần thứ ba.
“Anh đi tiểu ba lần rồi đó.” Một quản giáo không hài lòng.
“Chắc già rồi tuyến tiền liệt không tốt …” Có người nói.
“Có bọc nước tiểu trong bụng cũng chia ra ba lần đi xả, quý giá ghê! …” Một gã ban bên cạnh tiện miệng cà khịa.
“Tao thích thế đấy thì sao?!” Lão Thịnh vặc lại.
Thiệu Quân cần dùi cui chậm rãi bước lại, thực ra anh không quan tâm đến việc Lão Thịnh có đi vệ sinh hay không, mà là để xem La Cường có hành động gì hay không.
La Cường đang nhai một cái đầu lọc nhặt được ở đâu đó, hít hà chút hương thuốc lá, vùi đầu vào công việc, như thể hắn hoàn toàn không hề nghe thấy gì.
“Anh mới mài được có ba cái, nhìn người ta đi, toàn bảy tám cái! …” Quản giáo nói.
“Công việc của tôi chỉ có ba cái thôi, tôi làm xong phần hôm nay rồi.” Lão Thịnh không quan tâm, ỷ mình là ban trưởng. Gã thực sự là người có ít công việc nhất trong nhóm, phần của gã đã được đẩy qua cho 294 làm.
Lão Thịnh mặc kệ quản giáo, ôm một bao đá thô đi cắt.
Mài đá rất cực, lại mỏi mắt, còn cắt mảng đá thô thì rất nhẹ nhàng, chỉ có trưởng ban mới có cái đặc quyền được làm việc nhẹ này.
Gã ngồi trước máy khoan chỉ vài giây, và chẳng ai ngờ rằng chuyện gì xảy ra ngay sau đó! Mũi khoan đang quay đột nhiên lìa ra khỏi chốt, quay trong không khí nóng rực kèm một tiếng rít chói tai, ngay sau đó là âm thanh tàn khốc của xương thịt bị xé nát, một khối máu thịt đập vào bức tường trắng.
Máu đỏ tươi bắn tung tóe nửa bức tường.
Hồ Nham là người đầu tiên thấy, thét lên chói tai.
Cái giũa nhỏ trong tay Nhím rơi xuống đất.
Hai quản giáo vội vàng phóng như bay đến …
Thiệu Quân quay phắt đầu lại phía sau, kinh ngạc há hốc mồm.
Khối máu thịt đó là một bàn tay, văng vào tường ấn hằn cả một dấu tay máu đầm đìa, rồi từ từ trượt xuống đất.
Một vệt máu đỏ thẫm dài gần hai mét tung tóe trên nền tường trắng, giống như màu đỏ tuyên chiến, kích động thần kinh của tất cả mọi người.
Nhà xưởng tràn ngập những tiếng la ó, mọi người hoảng đến đứng sững không biết làm gì tiếp theo, con Nhím yếu tim vịn cánh tay Hồ Nham, nôn ọe hết cả cơm trưa.
Trịnh Khắc Thịnh hét lên hai tiếng thê lương thì cổ họng không phát ra âm thanh được nữa, được hai quản giáo kéo ra ngoài, để lại một vệt máu dài dưới sàn đất …
“Gọi xe, cấp cứu, cầm cái bàn tay kia đi theo!”
Thiệu Quân đỏ gay cả mặt, hét lên chì huy, mồ hôi trên trán túa ra, bỗng chợt nhớ ra điều gì, anh đột nhiên quay đầu lại!
Thiệu Quân thấy tất cả tù nhân đều đang hoảng sợ đứng nhìn chằm chằm, trong toàn bộ khu nhà xưởng chỉ có một người vẫn đang ngồi trên ghế, chậm rãi làm việc.
“Phù——”
La Cường nghiêng đầu, phun đầu lọc đang nhai trong miệng ra, đặt viên đá hình trái tim cuối cùng trước mặt, tổng cộng có tám viên, xếp ngay ngắn thành một hàng … Công việc hôm nay đã xong.
La Cường đón nhận ánh mắt Thiệu Quân phóng tới, trên mặt không chút biểu cảm nào khác, thờ ơ đến tàn nhẫn, máu lạnh.
Máu trong người Thiệu Quân như lạnh đi theo, anh thấy ớn lạnh dọc sống lưng. Là một cai ngục, không phải anh chưa từng thấy máu, nhưng anh thật sự không thể ngờ …
Anh không ngờ người đàn ông này lại ghê gớm đến thế.
Người trước mặt anh cứ như thể là một người hoàn toàn xa lạ.
Tất cả tù nhân có lẽ cũng đã hiểu, tình huống như thế này ngay cả kẻ ngu ngốc nhất cũng phải thông minh ra nếu không muốn chết. Họ từ từ lùi hết về phía sau, hoặc ngó lơ, hoặc kinh hoàng quay đầu nhìn La Cường.
Dòng người trong khu nhà xưởng trống trơn rút hết về phía sau như triều cạn, chỉ còn lại một mình La lão nhị ngồi ngay ngắn ở giữa, khoan thai hít thở bầu không khí như đang đặc nghẹt lại này.
La Cường thậm chí còn không hề giả vờ ngạc nhiên hay bất ngờ, hắn từ từ ngả người ra sau, thở hắt ra một hơi rồi ngồi nghiêng đầu, khoanh tay lại, ánh mắt lạnh băng quét ngang tất cả mọi người, không hề nói lấy một chữ nào, mà cũng không cần phải nói.