Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 130: Trại mồ Côi Tình Thương (Hết)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Lam - Beta: Sơ Tình

Ra khỏi cửa thông đạo từ bệnh viện, Lưu Giai Nghi khiêng quái vật, còn Bạch Liễu sờ vào chiếc xe đỗ bên ngoài, sau khi mở đạo cụ【Lời chúc phúc của hành khách】thì bỏ cả ba đứa nhỏ lên.

Bạch Liễu lái xe giữa màn đêm, xung quanh đều là những gương mặt quỷ vừa dài vừa nhỏ lại vô cùng dữ tợn lấp ló trong tối tấn công về phía cậu, nhưng chúng bị cản lại nhờ hiệu quả của đạo cụ【Lời chúc phúc của hành khách】. Cậu tiếp tục tiến về phía chân trời nơi ánh ban mai nhàn nhạt mở ra trước mắt, khi quái vật nhà đầu tư ít dần, Lưu Giai Nghi bỗng lên tiếng: "Hoàn thành nhiệm vụ thoát khỏi trại mồ côi."

Nhóc Mộc Kha mông lung cầm thiết bị quản lý trò chơi trước ngực: "Cái thứ này, vừa mới bảo em đã hoàn thành nhiệm vụ, nhiệm vụ gì vậy?"

Oắt con Miêu Cao Cương co người trên hàng ghế sau, vẫn đang trong trạng thái hôn mê chưa tỉnh. Nhưng lúc này Bạch Liễu cũng nhận được nhắc nhở hoàn thành giao dịch linh hồn của cậu với Miêu Cao Cương.

Bạch Liễu lười biếng dựa vào ghế lái: "Bấm rời khỏi đi, có chuyện gì thì ra ngoài hẵng nói, tôi còn một chút việc cần xử lý."

"Nhấn rời khỏi là gì... hả?" Khuôn mặt nhóc Mộc Kha mờ mịt, cậu bé cúi đầu, lời còn chưa dứt thì người đã biến mất.

Lưu Giai Nghi nhìn thoáng qua oắt con Miêu Cao Cương trên ghế sau, hiểu rằng Bạch Liễu có chuyện muốn nói riêng với Miêu Cao Cương. Em hơi nhếch miệng, cũng nhấn rời khỏi.

Lúc này bên trong xe chỉ còn lại oắt con Miêu Cao Cương nằm trên ghế sau và nhóc Bạch Lục được Bạch Liễu đặt trên ghế phụ. Một tay Bạch Liễu giữ vô lăng, tay còn lại cậu xuất hiện một sợi dây đeo cổ, bên trên là thiết bị quản lý trò chơi mà cậu đã lấy từ thi thể của Miêu Cao Cương, thỉnh thoảng Bạch Liễu lại lắc lư nó.

"Tỉnh đi, bạn nhỏ Miêu Cao Cương, nhóc vẫn muốn giả vờ ngủ tiếp à?" Bạch Liễu chậm chạp mở miệng, "Có phải nhóc đang suy nghĩ tại sao bọn họ đều có thể rời khỏi trò chơi, còn nhóc thì không thể không? Bởi vì thiết bị quản lý trò chơi của nhóc đang ở chỗ tôi."

"Linh hồn của nhóc cũng đang ở chỗ tôi."

Mí mắt của oắt con Miêu Cao Cương vẫn luôn run rẩy rốt cuộc cũng mở, nó như đang nhìn thấy một ác ma, Bạch Liễu nhàn nhã ngồi trên ghế lái, cả người toàn vết máu, bả vai không nhịn được run lên: "Anh làm gì tôi?"

Khó mà liên hệ đứa trẻ giả vờ ngủ cũng sợ hãi run rẩy bên cạnh Bạch Liễu với Miêu Cao Cương trước đây từng đấu trí đấu dũng với Bạch Liễu, kẻ có thể tàn nhẫn hạ sát chiêu với mọi người, kể cả đứa con ruột của mình.

Quỹ đạo trưởng thành của loài người thật sự là chuyện thần kỳ nhất. Mười năm trước, Bạch Liễu khó mà tưởng tượng đến bộ dạng nghiêm túc tuân theo luật pháp của chính mình khi lớn lên.

Mà lúc này, Bạch Liễu vẫn chưa mở miệng thì Miêu Cao Cương đã sợ đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng. Đoán chừng thằng bé này cũng khó mà tin nổi sau này mình sẽ biến thành một lão già ác ôn oai phong một cõi trong trò chơi kinh dị, tùy tiện quyết định là có thể đưa Bạch Liễu đi cúng tế.

"Tôi chẳng định làm gì nhóc, cũng có thể để nhóc rời khỏi nơi này." Bạch Liễu nói, "Nhưng tôi muốn lấy được một món trên người nhóc."

Nhóc Miêu Cao Cương sợ tới mức khóc nấc lên: "Cái gì, là cái gì? Máu của tôi hả?"

Bạch Liễu cong khóe miệng: "Không, là hiệp hội của nhóc."

Trước khi vào trò chơi, Bạch Liễu có hỏi Mục Tứ Thành, nếu như muốn lấy hiệp hội từ trong tay Miêu Cao Cương thì phải làm thế nào. tuy Mục Tứ Thành cạn mẹ lời chỉ cho rằng Bạch Liễu nói bậy nói bạ, nhưng hắn vẫn vô cùng thành thật kể rõ chi tiết những việc Bạch Liễu cần làm.

Thứ nhất, giết Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương - hai người nắm giữ thực quyền của hiệp hội, thông qua bạo lực và thực lực tuyệt đối để cầm quyền.

Thứ hai, hiệp nghị chuyển nhượng, bắt hai người Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương ký hiệp nghị chuyển nhượng.

Nhưng kể cả thứ nhất hay thứ hai thì đều rất khó, vì đối với hai người Miêu Cao Cương và Miêu Phi Xỉ, hiệp hội quan trọng như tính mạng vậy.

Theo cách nói của Mục Tứ Thành, cho dù Bạch Liễu dùng thủ đoạn khống chế được linh hồn của Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương, hai người đó cũng tuyệt đối không cho Bạch Liễu động chạm vào lợi ích của hiệp hội một cách dễ dàng - bởi việc này liên lụy trực tiếp đến tài nguyên cung ứng ở league và có thể bảo vệ tính mạng hay không.

So sánh giữa linh hồn và mạng sống, đương nhiên mạng sống quan trọng hơn, khiến bọn họ tự mình ký vào hiệp nghị thật sự rất khó. Mà với cấp bậc của Bạch Liễu hiện tại, cậu cũng không dùng được thực lực và bạo lực tuyệt đối để nắm quyền hiệp hội. Cho dù Miêu Cao Cương chết, đoán chừng sẽ có hiệp hội khác lớn hơn cùng phân chia hiệp hội Cương Thi Ăn Thịt Thối.

Bạch Liễu vốn tính bắt linh hồn của Miêu Cao Cương, sau đó thao túng giao diện của Miêu Cao Cương để ký tên vào hiệp nghị. Thế nhưng khi cậu định ký hiệp nghị chuyển nhượng hiệp hội, hệ thống phát cảnh báo:

【Hệ thống cảnh báo: Quyền hạn chuyển nhượng quản lý hiệp hội thuộc quyền hạn cao cấp. Người chơi Bạch Liễu vượt mức quyền hạn, cho nên người chơi Bạch Liễu chỉ được hưởng một phần quyền nợ linh hồn người chơi Miêu Cao Cương và không thể sử dụng quyền nợ linh hồn cao hơn, quyền hạn này thuộc sử hữu của hệ thống, yêu cầu nhanh chóng rời khỏi!】

Một người biết rõ tầm quan trọng của hiệp hội như Miêu Cao Cương chắc chắn sẽ không ký tên lên hiệp nghị một cách dễ dàng. Nhưng một người không biết về tầm quan trọng của hiệp hội như oắt con Miêu Cao Cương thì chưa chắc.

Oắt con Miêu Cao Cương theo chỉ thị của Bạch Liễu nơm nớp lo sợ đưa hiệp nghị chuyển nhượng trên giao diện ra, sau khi ký cái tên xiêu xiêu vẹo vẹo, nó có hơi sợ hãi nhìn thoáng qua Bạch Liễu đang cười hài lòng: "Vậy là được rồi đúng không?"

Bạch Liễu cũng ký tên lên hiệp nghị, cậu gật đầu: "Có thể, nhóc rời khỏi trò chơi đi."

【Hệ thống thông báo: Người chơi Miêu cao Cương và người chơi Bạch Liễu ký tên《35 quy định thuyết minh về việc chuyển nhượng hiệp hội Cương Thi Ăn Thịt Thối》.】

【Không có người thứ ba chứng kiến, cam kết có hiệu lực và tác dụng duy nhất là bên phía hệ thống, sau khi ký tên sẽ có tác dụng ngay lập tức.】

【Hệ thống thông báo: Chúc mừng người chơi Bạch Liễu trở thành hội trưởng mới của hiệp hội Cương Thi Ăn Thịt Thối, sau khi ký tên sẽ thông báo tin tức đến toàn bộ thành viên của hiệp hội Cương Thi Ăn Thịt Thối về sự thay đổi hội trưởng này.】

Oắt con Miêu Cao Cương cảm thấy hình như bản thân đã mất đi một thứ rất quan trọng, nhưng giờ phút này nó chỉ còn một cảm xúc duy nhất là đã sống sót sau tai nạn, chạy trốn khỏi Bạch Liễu, nào kịp nghĩ nhiều hơn nữa. Oắt con Miêu Cao Cương thở phào một hơi, nhấn rời khỏi trò chơi.

Trong xe chỉ còn lại một mình Bạch Liễu, không biết vì sao cậu còn chưa rời khỏi trò chơi, vẫn điều khiển xe tiến về một hướng, đến nơi sắc trời tỏ rạng, đến nơi cảnh vật hoang vu rồi tươi tốt trở lại.

Bạch Liễu bế nhóc Bạch Lục trong xe ra ngoài. Cậu mua cái xẻng và bia mộ trong hệ thống, sau đó đào một cái hố cho nhóc Bạch Lục nằm vào. Tiếp đó, cậu đặt mộ bia trên hố, dùng bút đánh dấu - Bạch Liễu lấy nó ở bệnh viện, viết trên mặt bia:【Mộ Bạch Liễu】.

Sau đó khắc chữ ở mặt dưới bia mộ:【Nhóc của tương lai mai táng nhóc, nhưng tương lai của nhóc sẽ không bị mai táng. Vui vẻ lên nào bạn nhỏ, vận may của nhóc rồi sẽ tốt hơn thôi.】

Bạch Liễu dùng bút đánh dấu vẽ nhóc Bạch Lục bằng những nét đơn giản trên bia mộ một cách không mấy trang trọng. Cậu vẽ đôi mắt sáng sủa trên gương mặt đứa bé gầy gò, cổ đeo một đồng tiền xu khoét rỗng chính giữa. Bạch Liễu còn vẽ nghịch lên đỉnh đầu nhóc Bạch Lục một cây nấm hoạt hình.

Đây là phần mộ không hề nghiêm chỉnh, rất đơn sơ.

Nhưng Bạch Liễu đoán nhóc Bạch Lục sẽ không để ý, dù sao bọn họ đều không thích tiêu tiền bạc dư thừa trên những thứ vô dụng.

"Tôi đưa nhóc ra khỏi nơi nhóc ghét nhất, sau đó chôn ở nơi tôi cũng chẳng biết là nơi nào." Bạch Liễu đứng trước bia mộ, ánh nắng từ mắt cá chân cậu chậm rãi lan đến trước mộ, chiếu sáng hai gò má, cậu cười nói, "Nhưng tôi rất thích nơi này, tôi cảm thấy nhóc cũng sẽ thích."

"Tạm biệt nhé nhóc Bạch Liễu mười bốn tuổi."

Cùng mai táng với nhóc Bạch Lục còn có số tiền năm trăm năm mươi nghìn, Bạch Liễu vừa dùng điểm tích lũy để đổi. Đây là món nợ cậu thiếu bạn nhỏ này, chúng được rải đều quanh bốn phía nhóc Bạch Lục - nhìn số điểm đó, Bạch Liễu cảm thấy nhóc Bạch Lục sẽ không ghét phần mộ này đâu.

Cậu luôn tuân thủ giao dịch, cho dù là giao dịch với người chết.

Bạch Liễu xoay người đi lúc mặt trời mọc, cậu vẫy tay, không biết tạm biệt với người nào, rõ ràng sau lưng cậu chỉ có một tấm bia mộ mà thôi.

Gió nhẹ chẳng rõ từ nơi nào thổi đến, bài đồng dao mà trẻ em hợp xướng loáng thoáng vang lên khi bóng dáng Bạch Liễu rời đi.

"Thứ hai sinh ra.

Thứ ba rửa tội.

Thứ tư ghép đôi.

Thứ năm bị bệnh.

Thứ sáu chuyển nặng.

Thứ bảy chết đi.

Chủ nhật chôn cất.

Đây chính là cả đời của Bạch Liễu."

Nắng vàng rực rỡ rọi trên bia mộ, bóng dáng Bạch Liễu trong ánh dương dày đặc hóa thành vầng sáng chói mắt tựa kim cương, tiêu tan không thấy.

【Hệ thống thông báo: Người chơi Bạch Liễu rời khỏi trò chơi.】





Artist: 土匪透透





Artist: 翛只会咕

_____________________________________

Hẹn gặp lại vào thứ ba tuần sau nha, cảm ơn editor và beta-er của phó bản này nhiều lắm ạ ;>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.