Chiếc xe đang đậu cạnh xe của Đường Nhị Đả từ từ được mở cửa ra.
Ba người Mục Tứ Thành nãy giờ vẫn canh giữ ở phía sau bước xuống xe, bọn họ nhanh chóng tới gần thang máy, sau khi thấy Đường Nhị Đả đi vào, thang máy dừng ở vị trí -4.
Họ nhìn nhau, Lưu Giai Nghi dùng thẻ công tác của Tô Dạng mở thang máy, sau đó nhấn nút -4.
Ánh mắt Lưu Giai Nghi dừng lại trên còi báo động màu đỏ không ngừng lóe lên trong thang máy, sắc mặt Mục Tứ Thành đen đến mức xám xịt, Mộc Kha thì trầm mặc.
"Chậc." Mục Tứ Thành thở ra một hơi dài bị nghẹn trong ngực khi nghe Đường Nhị Đả và Bạch Liễu nói chuyện trên xe hồi nãy, "Lát nữa tôi có thể đánh cái thằng họ Đường đó một trận không?"
"Tên đó nói có sai đâu?" Lưu Giai Nghi thờ ơ hỏi ngược lại.
Mục Tứ Thành bị nghẹn tiếp —— về mặt đạo lý nào đó, thằng họ Đường này không hề nói sai... Bạch Liễu chính là một tên tồi tệ từ đầu tới chân, đến từng sợi lông cọng tóc...
Nhưng mà... Hơi khó chịu rồi đó!
"Nhưng hắn nói đúng thì sao chứ, em cũng rất khó chịu." Ánh mắt Lưu Giai Nghi dời khỏi còi báo động, em nhăn mũi, trên mặt hiếm khi có nét trẻ con, "Em sẽ cố gắng tranh thủ thời gian cho anh, anh cộng luôn phần khó chịu kia của em đánh tên đó đi."
Mục Tứ Thành khẽ giật mình, sau đó nhếch khóe miệng: "OK."
——————————
Ở tầng bốn dưới lòng đất, Bạch Liễu nhanh chóng di chuyển giữa các lối đi khác nhau.
Hai bên lối đi đều là những căn phòng kim loại có hình dạng kỳ lạ, trên cửa được đánh dấu số phòng, phong cách tương tự nhau, thỉnh thoảng còn phát ra đủ thứ âm thanh quỷ quái, đi lâu bên trong sẽ có cảm giác như đang đi trong mê cung, không có bản đồ mà muốn tự đi ra ngoài là chuyện rất khó khăn.
Rắc rối hơn là có người tuần tra ở mọi ngóc ngách.
Tuy số lượng đội viên tuần tra ít nhưng sắp xếp rất khoa học, điều này làm Bạch Liễu không có cách nào tiến vào trò chơi suôn sẻ được, quá trình cậu vào trò chơi luôn bị những đội viên tuần tra đột nhiên quay lại từ các góc cắt ngang.
Điều này làm Bạch Liễu ý thức được, có thể bố cục tuần tra này là do Đường Nhị Đả cố ý thiết kế nhắm vào [Người chơi].
Dưới sự tuần tra của những người bình thường đó, [Người chơi] khó mà vào trò chơi được.
Đầu tiên Đường Nhị Đả dùng [Không Gian Ma Thuật] nhốt Bạch Liễu vào một cái lồng nhỏ, chờ Bạch Liễu chạy trốn khỏi cái lồng nhỏ này sẽ tiến vào bố cục của những đội viên tuần tra kia - một cái lồng sắt không cố định lớn hơn nữa.
Bạch Liễu dán sát vách tường, cậu điều chỉnh hơi thở của mình, chuẩn bị thử lần cuối cùng.
Bạch Liễu lấy đồng xu trên dây chuyền ra chuẩn bị tiến vào trò chơi, nhưng khi cậu đang chuẩn bị gọi hệ thống, một đội viên tuần tra rẽ tới trong góc của lối đi cậu đang đứng, Bạch Liễu không thể không buông đồng xu xuống, xoay người đi vào một lối đi khác.
Quả nhiên là như thế, [đội viên tuần tra] ở những điểm rẽ này tương đương với một thiết bị cắt ngang.
Bạch Liễu vội vàng tăng bước chân khi bị đội viên tuần tra đuổi theo phía sau, đồng thời liếc mắt nhìn mấy căn phòng hai bên —— 1097, 1096...
Bạch Liễu trốn vào phòng số 006, giờ đã tới hơn một ngàn, nhưng cậu không xem hết tất cả các phòng, cảm giác như đã đi đường tắt vào thẳng căn phòng nào đó.
... Không phải ảo giác, nhóm đội viên tuần tra này đang cố tình đuổi theo cậu đến một căn phòng gắn số nào đó.
Bạch Liễu dừng chân trước một góc nào đó, tầm mắt cậu dừng ở cuối hành lang, cậu bị đuổi vào ngõ cụt rồi.
Số phòng ở cuối ngõ cụt là [1087].
Nhìn thấy hết tất cả qua camera, Đường Nhị Đả giơ máy liên lạc lên, tàn nhẫn ra lệnh xuống dưới lòng đất: "Các đội viên tuần tra mang mặt nạ thở oxy vào, tôi sẽ bật chế độ chống thấm nước, sau đó mở cửa phòng [1087] chứa dị đoan [Suối Nguồn Cắn Nuốt], sắp tiến vào hình thức dưới nước, các vị đội viên xin hãy chuẩn bị sẵn sàng ——"
"—— 3,2 ——"
Cửa sổ kim loại xung quanh Bạch Liễu lần lượt khép lại, cửa của mỗi phòng chìm xuống bị đẩy ra bên ngoài, tạo thành những vách tường kim loại bóng loáng ở hai bên hành lang, đội viên tuần tra đối diện cậu đang đeo mặt nạ thở oxy trong suốt, trong máy truyền tin phát ra tiếng đếm ngược cuối cùng ——
"——1."
Cánh cửa [1087] phía sau Bạch Liễu chậm rãi được mở ra.
Nước suối trong suốt tuôn ra cuồn cuộn không ngừng, dòng nước lũ chảy ào ào và bọt nước phản chiếu trong ánh mắt Bạch Liễu khi cậu đang quay đầu lại, rồi lập tức cuốn cậu đi mất.
——————
Thang máy.
Camera trong thang máy đã bị Mục Tứ Thành đập nát ngay khi bọn họ vừa bước vào.
Mục Tứ Thành hơi căng thẳng: "Bên trong căn cứ này có camera không? À, chúng ta có cần né tránh camera linh tinh..."
"Vào căn cứ thì không cần thiết." Giọng điệu Lưu Giai Nghi lạnh nhạt, "Mục đích của chúng ta là sau khi lẻn vào tốc chiến tốc thắng mang Bạch Liễu vào trò chơi, tránh né camera sẽ làm chậm tốc độ của chúng ta, bọn họ thích chụp thì chụp đi, em không quan tâm."
Mộc Kha nhanh chóng nói: "Tôi cũng không quan tâm."
"... Mẹ kiếp, nhưng tôi còn phải thi cuối kỳ đó..." Mục Tứ Thành buồn bực, "Nếu bị bắt thì có thể thi trong tù không vậy, tôi không muốn thi lại..."
Lưu Giai Nghi vờ như không nghe thấy lời phàn nàn của Mục Tứ Thành, nhìn hai người này nói: "Chúng ta sắp xếp lại kế hoạch một lần nữa đi, chúng ta không rõ tình huống bên trong, cũng không có bản đồ. Để tránh bị bắt, chúng ta thực hiện cơ chế bước nhảy tọa độ, cũng chính là nếu có người sắp bắt được các anh, các anh phải nhanh chóng tiến vào trò chơi."
"Sau khi tiến vào trò chơi các anh có thể đạt được một dãy số tọa độ đăng nhập gồm mười hai số, khi ba người chúng ta đồng thời tiến vào trò chơi gặp mặt nhau, chúng ta trao đổi tọa độ nguy hiểm với nhau, sau đó đổi tọa độ đi ra rồi quay về tọa độ ban đầu hội hợp, như vậy chúng ta sẽ không lạc mất mà còn có thể đạt được một đồ thị đường cong."
"Ba người chúng ta xuất phát từ ba hướng vuông góc, tương đương với trục Oxyz của hệ trục tọa độ không gian, chúng ta xác định các điểm tọa độ khác nhau ở các hướng khác nhau, sau đó nối nó với điểm tọa độ ban đầu, sau vài lần chúng ta có thể khôi phục lại một đồ thị đường cong hoàn chỉnh."
Lưu Giai Nghi giơ tay khoa tay múa chân giữa ba người bọn họ: "Các công trình kiến trúc đều có quy tắc đó, sau khi có được đồ thị đường cong khái quát của công trình kiến trúc này, chúng ta có thể khôi phục lại một bản đồ đại khái, nghe hiểu không?"
"Hiểu rồi." Mộc Kha suy tư một hai giây, "Trí nhớ của tôi rất tốt, tôi có thể giúp hai người dùng điểm tọa độ khôi phục lại toàn bộ bản đồ."
Vẻ mặt Mục Tứ Thành đờ đẫn: "..."
Toàn mấy cái thứ gì đâu không vậy?! Sau khi tốt nghiệp, hắn có học hệ trục tọa độ nữa đâu!
Lưu Giai Nghi nhìn Mục Tứ Thành: "Có phải anh không nghe hiểu không?"
Mục Tứ Thành buồn bực cúi đầu thừa nhận: "Ừa."
Thang máy phát ra một tiếng "Tinh –".
Lưu Giai Nghi quay đầu bình tĩnh nhìn cửa thang máy: "Không hiểu cũng không sao, anh cứ làm theo chỉ dẫn của em là được."
Cô bé quay sang cửa thang máy đang mở, thở nhẹ ra lệnh: "Chuẩn bị tấn công, bình thường cửa thang máy sẽ có người canh gác."
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, nước tràn vào, Lưu Giai Nghi nhanh tay lẹ mắt leo lên vai Mục Tứ Thành để tránh bị ngập nước, em nhíu mày nhìn sóng nước lắc lư tràn vào thang máy.
Hai đội viên tuần tra ở lại cửa thang máy thò đầu vào: "Các cậu có phải là thành viên của chi đội Hai được điều động khẩn cấp đến bắt dị đoan số 006 không? Nhớ đeo mặt nạ thở oxy, chúng tôi đang dùng nước bắt–"
Ánh mắt của bọn họ nhanh chóng rơi vào Lưu Giai Nghi, một đứa trẻ không nên xuất hiện ở đây.
"Cậu không phải là đội viên ——?!" Hai đội viên tuần tra nghi ngờ giơ máy liên lạc trong tay lên chuẩn bị báo cáo, "Báo cáo, có người lẻn vào ——!" Căn cứ tầng bốn dưới lòng đất!
Bọn họ còn chưa dứt lời thì đã bị Mục Tứ Thành và Mộc Kha đang nấp bên cạnh cửa siết cổ lưu loát kéo vào trong.
Mục Tứ Thành cởi quần áo, máy liên lạc và khẩu trang trên người hai đội viên tuần tra này ra rồi đưa cho Mộc Kha, bọn họ đứng trong dòng nước lắc lư ngập nửa người khó khăn thay quần áo, sau đó mặc quần áo của mình cho hai đội viên tuần tra này rồi ném hai người họ vào trong thang máy.
Mộc Kha ấn nút -1, hai đội viên tuần tra bị đánh ngất mặc quần áo của cậu và Mục Tứ Thành, thần trí không rõ tựa vào tường thang máy theo cửa thang máy dần đi lên.
Trong máy truyền tin phát ra tiếng chất vấn: "Này?! Có kẻ xâm nhập là sao?!"
Mộc Kha tiếp nhận máy liên lạc Mục Tứ Thành đưa tiếp tục báo cáo: "Chúng tôi phát hiện hai kẻ xâm nhập không rõ thân phận ở lối vào thang máy, chúng tôi sẽ lập tức đuổi bọn họ, bọn họ đang dùng thang máy chạy trốn lên tầng -1!"
Nói xong, Mộc Kha tắt máy liên lạc.
Mục Tứ Thành cõng Lưu Giai Nghi đi ra khỏi thang máy, hắn lắc một tay toàn nước, nhíu mày nhìn dòng nước đã sắp ngập đến bả vai mình: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Phải thay đổi kế hoạch thôi." Lưu Giai Nghi tháo kính bảo vệ mắt của mình ra, sắc mặt em rất lạnh lẽo: "Có người đang dùng nước nhốt Bạch Liễu lại, em và Bạch Liễu từng chơi chung một trò chơi, phát hiện anh ấy cực kỳ bài xích nước, em cảm thấy có người dùng nước tra tấn Bạch Liễu để anh ấy khai ra chuyện gì đó, chúng ta phải nhanh lên thôi."
Sắc mặt Mục Tứ Thành cũng thay đổi, hắn nhìn Lưu Giai Nghi trên vai mình: "Nhanh thế nào?"
Lưu Giai Nghi nhìn quanh một vòng, em nhìn những khe hở trên hành lang kín mít: "Có người cải tạo tầng này thành một hoàn cảnh kín mít, sau đó xả nước để nhấn chìm Bạch Liễu đang chạy trốn, nhưng điều này cũng làm hoàn cảnh hành lang thông suốt rất giống cống thoát nước."
Lưu Giai Nghi cúi đầu "nhìn" dòng nước lắc lư: "Có lẽ Bạch Liễu ở gần cửa cống thoát nước này, như vậy chúng ta phải tìm được anh ấy càng sớm càng tốt, không cần dùng phương pháp hệ trục tọa độ phức tạp nữa."
"Anh hiểu rồi." Mộc Kha phản ứng rất nhanh, "Hướng dòng nước chảy, đúng không? "
Lưu Giai Nghi gật đầu: "Đúng, hướng dòng nước chảy."
"Từ từ..." Mục Tứ Thành chịu hết nổi cắt đứt cuộc đối thoại của hai người này, "Hai người có thể nói sao cho cái người có giá trị trí lực 74 nghe hiểu được không?"
Lưu Giai Nghi im lặng nói: "Nghĩa là chúng ta có thể thông qua hướng chảy và âm thanh của dòng nước, phán đoán vị trí của nơi bắt đầu, sau đó tìm ra Bạch Liễu."
"Phán đoán thế nào?" Mục Tứ Thành vẫn không hiểu, "Vụ này đâu có biện pháp định vị chính xác được? Dòng nước ở đây rất loạn, cũng chẳng phải chỉ có một dòng suối nhỏ..."
Mục Tứ Thành không hiểu ra sao nhận lấy, sau đó Lưu Giai Nghi hít sâu một hơi nhảy vào trong nước, không đến một giây sau em lại nổi lên rồi chỉ về một phương hướng, sau đó quay đầu ghét bỏ "nhìn về phía" Mục Tứ Thành, dường như không muốn dành nhiều thời gian giải thích những điều này tên ngốc đó.
"Khi ở trong nước, em có thể thông qua tiếng nước và hướng dòng chảy để phán đoán đầu nguồn nước." Lưu Giai Nghi làm một động tác đi theo, "Vị trí các anh đứng đã chặn dòng nước lại, vờn quanh các anh hình thành vòng chảy ngược và phát ra tiếng, vì vậy em có thể dựa vào đây để xác định xem phía trước có ai hay không."
Mộc Kha nhìn Mục Tứ Thành, cậu thương hại bổ sung cho Mục Tứ Thành còn đang choáng váng một câu: "Giống như cá thông qua cơ quan đường bên nằm dưới bụng để phân biệt phương hướng của dòng nước*."
(* Hình dạng cấu tạo của cơ quan đường bên thường có dạng ống dài nằm dưới da cá, bên trong ống chứa đầy chất dịch, ở đáy của ống có các tế bào cảm giác, lông của tế bào cảm giác nhô lên, gốc tế bào nối với các đầu mút dây thần kinh. Chức năng của nó là để giúp cá xác định vị trí, phương hướng và lưu tốc nước.)
Lưu Giai Nghi gật đầu: "Đúng là ý này."
"Sao ngay cả điều này mà em cũng biết thế?!" Mục Tứ Thành nghi ngờ nhìn về phía Lưu Giai Nghi đang phập phồng trong nước, "Này! Đây là thế giới thực đó! Em là con người hay quái vật vậy?! Đây được coi là siêu năng lực đó!"
Lưu Giai Nghi không trả lời Mục Tứ Thành, chỉ lườm hắn một cái rồi xoay người bơi vào trong nước như một con cá tiến vào nước.
Bởi vì em bẩm sinh đã không nhìn thấy, nên cảm quan nhạy hơn người bình thường mấy lần.
Một điều nữa là em đã quen với việc sống sót như một con cá trong nước.
Khi còn bé Lưu Giai Nghi thường xuyên bị cha mình ném vào trong ao để bắt cá, vì bắt đủ cá để người đàn ông kia đại phát từ bi tha cho mình, Lưu Giai Nghi đuổi theo những con cá giảo hoạt đó, bơi lội trong nước bùn, dần dần tiến hóa ra năng lực có cảm giác như cá.
Em rất ghét khả năng này của mình, nhưng lúc này lại là ngoại lệ.
"Bất kể là ai đưa ra quyết định này." Lưu Giai Nghi sờ mặt mình, em hắt giọt nước trên tay, cơ thể chìm nổi trong nước, giọng điệu bình tĩnh lạnh nhạt, "Khi anh ta chuẩn bị dùng nước tra tấn Bạch Liễu, cũng tiện cho người mù như em lợi dụng nước tìm được anh ta."
——————————
"- 148,149,150 - OK, xả nước."
Cửa phòng [1078] đóng lại, vách tường hai bên hành lang được nới lỏng, nước tràn ra từ khe hở của vách tường.
Bạch Liễu ho sặc sụa thoát lực nổi lên từ trong nước.
Cậu cúi đầu quỳ rạp trên mặt đất, khom người dùng sức ho khan, áo sơ mi trắng ướt đẫm dán lên bả vai run rẩy của cậu.
Sau khi ngâm nước, làn da Bạch Liễu chuyển thành một màu trắng vô cơ, bởi vì thiếu oxy, thậm chí đầu ngón tay cậu còn ửng màu xanh tím, lồng ngực cũng kịch liệt phập phồng, trải nghiệm ba phút nín thở làm cậu hoàn toàn mất lực.
Rất nhanh Bạch Liễu đã xụi lơ, cậu há to miệng, ánh mắt đờ đẫn ngả ngửa ra sau, chật vật hít thở nhẹ nhàng để điều chỉnh lại trạng thái.
Nhưng cảm giác như thể khí oxy đã không thể đi vào phổi của cậu bằng cách hít thở được nữa, thoạt trông Bạch Liễu như sắp bị sốc đến nơi.
"Cảm giác khi ngâm mình trong nước ba phút thế nào? Đã quen chưa?"
Giọng Đường Nhị Đả thong thả truyền ra từ máy liên lạc trên tay đội viên tuần tra ở cuối hành lang: "Nghe nói người nín thở lâu nhất trên thế giới có thể nhịn được mười ba phút, cậu muốn thử không Bạch Liễu?"
"Nó có gợi cho cậu nhớ tới ký ức không tốt đẹp nào không?" Giọng Đường Nhị Đả khàn khàn, "Nghĩ kỹ nên khai biện pháp giải quyết khí gas cánh hồng khô thế nào chưa?"
"Cái chết không thể làm cậu thỏa hiệp, cậu không sợ chết, cho nên tôi sẽ không dùng chết cái uy hiếp cậu, hiện giờ cho cậu hai lựa chọn, thứ nhất, thành thật khai báo cách giải quyết khí gas cánh hồng khô, tôi sẽ đưa cậu một khoản tiền làm cậu hài lòng, nếu như cậu không đổi ý, thành thật làm việc cậu nên làm, chúng tôi sẽ không can thiệp vào cậu nữa."
"Lựa chọn thứ hai, đó là tôi sẽ giam cậu và [Suối Nguồn Cắn Nuốt] này cùng một chỗ, cứ cách một phút rưỡi đến ba phút lại xả nước vào một lần, cậu không chết được, nhưng cậu phải luôn ngâm mình trong nước, cậu quen thuộc với cảm giác ngạt thở này lắm đúng không?"
Đường Nhị Đả ý vị không rõ cười khẽ một tiếng, giọng điệu trầm xuống: "Dù sao năm đó viện trưởng trại mồ côi tư nhân rất thích dạy dỗ cậu như vậy, cậu rất hư, từ nhỏ cậu đã hư đến ly kỳ, bà ấy muốn dẫn cậu quay về con đường đúng đắn cho nên thường xuyên giáo dục cậu như vậy."
"Đáng tiếc bất kể bà ta dạy dỗ cậu bằng phương thức nghiêm khắc cỡ nào, cậu vẫn không hề thay đổi, cũng sẽ không lộ ra biểu cảm nào, cậu là một người trời sinh đã thích tra tấn người khác, Bạch Lục, cậu cũng hiểu rất rõ, giáo dục trẻ con như vậy không cho người ta cảm giác thành tựu gì." Đường Nhị Đả kéo dài giọng, hắn bình thản như đang làm công tác huấn luyện cho một phạm nhân bị phán tử hình.
Bạch Liễu đặt cánh tay lên mắt che đi ánh đèn màu trắng chói mắt, hơi thở của cậu dần dần yếu ớt.
Đường Nhị Đả tiếp tục nói tiếp: "Vì thế bà ấy thay đổi rất nhiều phương thức, rốt cục tìm được phương thức tra tấn mà cậu sẽ giãy dụa, đó chính là để cậu ——"
Lời nói của Đường Nhị Đả bị cắt ngang, là tiếng của Lục Dịch Trạm đang ra sức giãy dụa, anh khàn giọng gào thét, muốn lấn át giọng nói của Đường Nhị Đả, không cho hắn tiếp tục nói tiếp: "Đừng nói nữa!! Cậu ấy đã quên rồi!! Đừng để cậu ấy nhớ lại!!"
Nhưng Đường Nhị Đả lại tăng âm lượng, lạnh lùng nói tiếp, giọng nói của hắn giống như một cái gai vô cùng sắc bén, đâm mạnh vào đại não vẫn trống rỗng mờ mịt do ngạt thở của Bạch Liễu..
Bạch Liễu hiếm khi nhíu mày, cậu bài xích lời Đường Nhị Đả đang nói theo bản năng, thậm chí sự bài xích này làm đầu cậu đau đớn như muốn nứt ra.
"Cậu đã quên tất cả rồi sao Bạch Lục?! Không có ai dìm cậu xuống nước cả! Chính cậu liên tục vùi đầu vào đó!!"
"Bởi vì có người đã gánh nồi thay cậu, có người tiếp nhận sự trừng phạt của đám cô nuôi kia để bảo vệ cậu, nhưng lúc đám cô nuôi đó trừng phạt cậu ta đã sơ sẩy, trong quá trình đó cậu ta không ngừng bị dìm xuống nước, bị tra tấn đến chết đuối trong hồ nước của trại mồ côi."
"Cơ thể cậu ta chìm dưới đáy nước, cậu không ngừng vùi đầu vào nước tìm thi thể của người đó, cố gắng kéo cậu ta lên."
Giọng điệu Đường Nhị Đả trầm xuống đáy: "—— Tại sao Bạch Lục cậu sợ nước, cậu vốn không sợ nước, cậu chỉ sợ nhìn thấy thi thể trong nước, cậu còn nhớ cậu ta là ai không?!"
Lục Dịch Trạm dùng hết sức lực giãy dụa, muốn ngăn cản Đường Nhị Đả, giọng nói anh tê tâm liệt phế: "Đừng nói cho cậu ấy biết!!!"
Giọng điệu Đường Nhị Đả trầm thấp: "Cậu ta tên là Tạ Tháp, nhưng trong dòng thời gian này, cậu lại quên cậu ta, coi cậu ta thành Lục Dịch Trạm."
"Cậu còn nhớ khuôn mặt Tạ Tháp lúc cậu vùi mặt vào nước không, rốt cuộc là người ở bên cạnh làm bạn với cậu, hay là người nhìn chăm chú cậu dưới đáy nước!"
"Tạ Tháp thật sự đã chết vì cậu, cậu mau nhớ lại cho tôi!"
Tạ... Tháp...?
Bạch Liễu nhìn thấy một luồng ánh sáng xinh đẹp chói mắt bên trong cảm giác ngạt thở sắp chết.
Trong ánh sáng trắng hiện lên vô số ký ức đã sớm bị Bạch Liễu cố ý hoặc vô tình trốn tránh lãng quên.
Ký ức biến thành mảnh vụn ùn ùn kéo đến trong ánh sáng trắng, vỡ vụn như một bản vẽ đen trắng hoặc góc trang màu bị người ta xé nát, tan thành từng mảnh, phía trên có bóng dáng vụn vặt của một người đã bị cậu lãng quên đi.
Sau đó trong giọng nói lạnh lùng của Đường Nhị Đả, những góc ký ức vốn mơ hồ hoặc bị quên đi này lại được chắp vá hoàn chỉnh trong đầu Bạch Liễu, từng trang hình ảnh, sau đó bắt đầu phát lại từng khung hình chứa tiếng ồn ào lâu năm ở trước mặt cậu như đèn kéo quân trước khi chết.
Ký ức của con người sẽ lừa dối chủ nhân nó.
Khi bạn không thể chịu đựng nổi những cảm xúc tiêu cực được lưu trữ trong bộ nhớ, bộ nhớ sẽ tri kỷ tự động sửa chữa lại, để chủ nhân vờ như không có gì bình tĩnh tiếp tục cuộc sống một cách giả dối.
Nói trắng ra là tự lừa mình dối người.
Trí nhớ bị tự động cắt thành dáng vẻ mà Bạch Liễu có thể chấp nhận được, được lưu trữ trong đầu Bạch Liễu, không đến một khắc cuối cùng sẽ không dễ dàng biến trở về bộ dáng ban đầu.
Khuôn mặt thật thà của Lục Dịch Trạm bị xóa sạch ở ký ức xưa cũ trong ánh sáng trắng, biến thành một gương mặt khác mà Bạch Liễu vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Gương mặt đó rất đẹp, nhưng dường như người ấy luôn để tóc dài, mái tóc hơi xoăn buông xuống che đi đôi của mắt cậu, lộ ra đôi môi duyên dáng tinh xảo, là một người có diện mạo rất nổi bật.
Cậu ta nghiêng đầu nhìn Bạch Liễu từ trong trí nhớ bị lãng quên, khẽ khàng gọi tên cậu, Bạch Lục, đã lâu không gặp.
Tác giả:
Tháp nhỏ xuất hiện rồi, tiếp theo là cốt truyện mới (cúi đầu)
Editor:
Edit chương này khá là cực, mình quên hết toạ độ gì gì rồi =))) có chỗ nào sai các bạn cứ góp ý để mình sửa nha, mình như 4 Khỉ z á, không hiểu gì sất, 4 ơi anh không cudon đâu 🥲🥲