Bạch Liễu mơ màng cảm nhận được những nụ hôn nhẹ dọc theo cổ áo cậu từ người bên cạnh. Ý thức của cậu chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, nhưng trong cơn lơ mơ, cậu lười biếng vòng tay ôm lấy gáy người kia, khẽ vuốt ve rồi nhắm mắt tự nhiên hòa vào nụ hôn của đối phương.
Người kia đứng dậy, dùng một tay kẹp lấy cổ tay thon thả của Bạch Liễu, ấn lên mặt tủ đầu giường. Thân hình y đè nặng xuống Bạch Liễu đang đắm chìm trong nụ hôn. Tay còn lại luồn vào bên trong vạt áo sơ mi đã mở rộng của cậu.
"Hơi nhột." Giọng Bạch Liễu khi cất lời còn mang theo chút khàn khàn vì chưa tỉnh ngủ: "Mấy giờ rồi?"
Hơi thở của người kia hơi gấp gáp, nhưng giọng nói vẫn bình thản: "Sáu giờ mười một phút."
"Hôm nay em không đi làm." Bạch Liễu cuối cùng cũng hé mắt một chút, tay cậu từ từ trượt xuống phía sau, áp vào múi cơ vai rắn chắc của người kia, khẽ thở hắt ra: "Muốn làm không?"
Người kia dừng lại một chút: "Muốn."
Bạch Liễu khẽ cười, cậu nhún vai ngồi dậy, dứt khoát cởi áo sơ mi từ dưới lên trên rồi ném xuống chân giường. Sau đó cậu bò về phía trước hai bước, nửa người ngồi lên trên đầu gối đang co lại của người kia, cúi xuống ôm lấy y rồi nhẹ nhàng hôn.
Người kia trực tiếp ghì mạnh Bạch Liễu vào tường, hai bàn tay to lớn dán vào eo Bạch Liễu trượt lên trên. Bạch Liễu khẽ nhắm mắt, hai chân gập lại kẹp vào eo người kia, ôm chặt lấy eo y.
Bạch Liễu cất tiếng khàn khàn và ngái ngủ: "Lại là tư thế này à..."
"Anh thích tư thế này quá nhỉ."
Bạch Liễu ngẩng cao gáy, người kia vùi đầu vào hõm vai Bạch Liễu, ôm chặt Bạch Liễu vào lòng, giọng nói uể oải: "Như vậy có thể tiếp xúc với em nhiều nhất."
"Đã tiếp xúc âm khoảng cách rồi còn quan tâm đến độ sâu làm gì chứ." Bạch Liễu bật cười, tiếng cười cậu cũng có chút hổn hển. Cậu giơ tay vuốt ve má người kia, cúi xuống hôn y, mí mắt run rẩy hạ xuống: "Anh còn quan tâm đến diện tích tiếp xúc nữa."
"Ấu trĩ."
Chín giờ rưỡi sáng.
Bạch Liễu lau tóc bước ra từ nhà vệ sinh, cậu nghiêng đầu lắc lắc để nước trong tai chảy ra, dùng khăn tắm vắt hờ trên vai lau qua,. Cậu vừa nhướn mi đã thấy căn bếp nhà mình đang bốc khói nghi ngút.
Spade vừa tắm xong, mặc chiếc áo ba lỗ cotton đen giá ba mươi tệ mà Bạch Liễu mua cho. Y đang ngồi chồm hổm bên ngoài căn bếp bốc khói, trông như một chú chó to lớn vừa gây họa nhưng không biết phải chịu trách nhiệm như thế nào. Vừa thấy Bạch Liễu tắm xong bước ra, y ngẩng đầu nhìn chằm chằm Bạch Liễu, nhổm người dậy bước hai bước lớn định lao đến trên người Bạch Liễu.
Bạch Liễu nhanh tay lột khăn tắm vắt trên vai xuống, che đi khuôn mặt đen nhẻm của Spade bị ám khói: "Em vừa tắm xong, đừng làm bẩn em."
Spade hoàn toàn áp mặt vào chiếc khăn tắm trên tay Bạch Liễu, ủ ơ rên rỉ một tiếng, nhưng cơ thể vẫn trung thực ngả về phía Bạch Liễu.
Spade cả người bám đầy mùi khói cuối cùng cũng dán vào Bạch Liễu vừa tắm xong như ý muốn, giọng điệu còn có chút tủi thân không rõ nguyên do: "Bếp lại nổ rồi."
"Anh lại làm gì nữa rồi?" Bạch Liễu đã quá quen với việc này, kéo theo con thằn lằn khổng lồ đeo lủng lẳng sau lưng đi về phía bếp, bước vào: "Anh dùng lò vi sóng nướng mũ bảo hiểm xe máy của Mục Tứ Thành à?"
"Không phải." Ánh mắt Spade lảng tránh một cách tinh tế: "... Em đã nói anh không thể ăn mũ bảo hiểm."
"Ừm." Bạch Liễu mở nắp nồi, một mùi hắc nồng nặc kỳ lạ xộc vào mặt, cậu nhìn vào thứ đen ngòm trong nồi, nhướng mày hỏi: "Đây là thắt lưng của Đường Nhị Đả?"
Spade ôm lấy eo Bạch Liễu, gục đầu vào vai cậu không nói lời nào, khẽ giẫm lên gót chân Bạch Liễu.
"Chơi trò làm nũng cũng vô dụng." Bạch Liễu vừa bình tĩnh nói vừa dùng hai chiếc đũa gắp ra khỏi nồi dây thắt lưng đã bị Spade nướng đến nát bét, sau đó bình thản dùng đũa bóc lớp nứt đen cháy xém bên ngoài, xoay người đẩy Spade ra, ngước mắt nhìn y rồi hỏi: "Lần này sao lại trả thù Đường Nhị Đả?"
"Lần trước anh trả thù Mục Tứ Thành, làm nổ mũ bảo hiểm của cậu ta, em có thể hiểu vì cậu ta đã khiêu khích anh trước, chế giễu anh không biết đi xe đạp, còn cậu ta thì biết đi xe moto rồi. Lần này Đường Nhị Đả đến đây nói với em vài chuyện, anh ta đâu có chọc gì anh đâu?"
Spade dời mắt đi, không trả lời.
Bạch Liễu khoanh tay, nhàn nhã nói: "Em đã nói rồi, làm nũng cũng vô dụng, anh còn như vậy nữa thì hôm nay và ngày mai em sẽ không về nhà, để anh ở một mình suy nghĩ cho rõ ràng rồi em mới về."
Spade lại dời mắt về, môi y mím thành một đường thẳng, dựa vào vai Bạch Liễu, cơ thể từ từ trượt xuống, cả người như một cục đất sét không có sức sống, dính chặt vào người Bạch Liễu, sau đó ôm lấy eo Bạch Liễu, nghiêng đầu áp vào, giọng nói rất nhỏ: "Đừng mà."
"Anh không thích em không về nhà."
Bạch Liễu không hề lay động, trước đây cậu còn bị hành động làm nũng của Spade lừa gạt, sau đó cậu mới phát hiện ra rằng nếu chiều theo trò nghịch ngợm của tên này thì y có thể làm bất cứ chuyện gì.
"Vậy tại sao lại trả thù Đường Nhị Đả?" Bạch Liễu bình thản hỏi.
Spade im lặng một lúc lâu, mới nhỏ giọng nói: "Anh ta khuyên em nên cân nhắc chuyện sống chung với anh."
Bạch Liễu khựng lại: "Anh nghe thấy à?"
Spade ậm ừ một tiếng.
Thực ra Đường Nhị Đả cũng không có ác ý gì với Spade, chỉ đơn giản là cảm thấy Bạch Liễu đã quá bận rồi, một người có tính cách không ổn định như Spade ở chung với Bạch Liễu, dù là người yêu cũng không thuận tiện lắm.
Nói trắng ra là khuyên Bạch Liễu nên để Spade ở Cục Xử Lí Dị Đoan khi y không có việc gì để được trông coi giúp, không thì Bạch Liễu vừa về nhà, có khả năng cả nhà bị Spade phá tan tát.
"Đúng là anh ấy đã nói vậy." Bạch Liễu bình tĩnh hỏi lại, "Nhưng em có đồng ý không?"
Spade khựng lại: "Không có."
Bạch Liễu hỏi: "Vậy em đã nói gì với anh ấy?"
Spade im lặng vài giây: "Em nói, anh là dị đoan chỉ thuộc về mình em."
"Em sẽ chăm sóc anh thật chu đáo, chịu trách nhiệm với anh, không cần người khác gánh vác hậu quả việc anh xuất hiện trong hiện thực."
"Dù em không còn là đội trưởng của họ nữa, nhưng quyết định của em vẫn chưa đến mức dễ dàng bị người khác tác động." Bạch Liễu khẽ rướn người về phía trước, cậu nâng mặt Spade lên, khép hờ mắt hôn y rất nhẹ: "Em cũng không thích anh ở nhà người khác."
"Anh là quái vật của em."
Hai người dọn sơ qua bếp, chủ yếu là Bạch Liễu giám sát, Spade đeo tạp dề và găng tay rửa chén. Bạch Liễu chủ trương ai gây họa thì người đó chịu trách nhiệm, vì vậy nhà do Spade phá thường do chính y dọn dẹp.
Dù cho Spade gây ra thêm nhiều rắc rối trong quá trình xử lí thì Bạch Liễu cũng sẽ không can thiệp mà để y tự giải quyết.
Sau khi dọn dẹp xong, cả người Spade đã bẩn thỉu đen xì. Y nhìn Bạch Liễu, chỉ chỉ chính mình: "Anh có cần đi tắm không?"
Bạch Liễu nhìn lướt qua những đường nét cơ bắp cân đối và mạnh mẽ trên bờ vai và cổ lộ ra từ chiếc áo ba lỗ của Spade, ánh mắt cậu thoáng dừng lại một cách tinh tế. Sau đó cậu ngẩng lên nhìn Spade, giọng điệu tự nhiên và bình thường: "Em cũng muốn đi tắm, vừa mới tắm xong lại bị anh làm bẩn hết người rồi."
Ánh mắt của Spade khẽ nhúc nhích, y nhìn Bạch Liễu, ánh mắt lại bắt đầu trở nên đăm đăm: "Chúng ta tắm chung đi."
Bạch Liễu hờ hững tựa vào khung cửa nhà bếp, hai tay cậu khoanh lại trước ngực, cười mỉm nhìn Spade: "Chỉ tắm thôi sao? Có muốn làm thêm lần nữa không?"
Spade không chút do dự đáp: "Muốn."
Lời tác giả:
Đại khái là sống chung thường ngày sau khi kết thúc toàn văn