Mục Tứ Thành tỉnh dậy trong ký túc xá, ngơ ngác mặc quần áo, nặn kem đánh răng lên bàn chải rồi đánh răng rửa mặt. Sau khi rửa ráy đơn giản xong, Mục Tứ Thành há mồm ngáp một cái, khóe mắt ươn ướt. Tầm mắt hắn vô tình lướt qua cái bàn bừa bộn mà hắn đã thức trắng đêm ôn tập ở đó nhưng chưa kịp dọn dẹp.
Bên góc bàn dựng một cuốn lịch nhỏ, là cái mà hồi trước Lưu Hoài đã tặng cho hắn.
Mục Tứ Thành làm gì cũng cẩu thả, không có thói quen dùng lịch để ghi chú, thậm chí đôi khi còn quên luôn một vài buổi thi quan trọng, nhưng Lưu Hoài vẫn luôn làm việc rất cẩn thận, hắn ta đánh dấu trên lịch những hạn chót nộp báo cáo thí nghiệm quan trọng và cả lịch thi của các môn học, sau đó đặt nó vào góc bàn của Mục Tứ Thành.
Thời gian thi được ghi chú ở cuối lịch đã trôi qua từ lâu, đằng sau đó là những ghi chú ngày thi mà Mục Tứ Thành tự thêm vào.
Mục Tứ Thành nhìn qua cuốn lịch, đi chậm tới cúi đầu dùng bút đỏ chấm ngày trên lịch, lẩm bẩm: "Một, hai,... bảy, bảy ngày rồi."
"Lại thêm bảy ngày không trộm đồ trong hiện thực."
Ngòi bút Mục Tứ Thành hơi khựng lại.
... Kể từ sau khi gặp Bạch Liễu, vì nhiều lý do lộn xộn như này như kia, dường như đã lâu rồi hắn không tái phạm thói ăn cắp vặt trong hiện thực nữa.
Nếu cậu ấy vẫn còn sống, biết hắn đã một tuần rồi không trộm đồ...
Chắc chắn sẽ vừa ngây thơ vừa nghiêm túc vẽ cho hắn một bông hoa đỏ trên sổ kỷ luật.
Bàn tay cầm bút đỏ của Mục Tứ Thành chầm chậm siết chặt lại, hắn rũ mắt cười khẩy một tiếng thật khẽ, tiện tay vẽ cho mình một bông hoa đỏ ngay dưới 'ngày hôm nay', rồi mặc áo khoác đội mũ đẩy cửa ký túc xá rời đi.
Gió lùa vào khe cửa sổ chưa đóng chặt, thổi tung trang lịch có vẽ bông hoa đỏ nguệch ngoạc ở góc bàn học, suýt nữa thì lật sang trang khác.
Dưới những đóa hoa đỏ còn vẽ thêm một kẻ lang thang bẩn bẩn và một con khỉ đang cười haha phách lối, bên cạnh viết — ngày khiêu chiến [Kẻ lang thang và Khỉ]!
Mộc Kha ngồi trên bàn cơm chậm rãi dùng thìa sứ múc cháo, đối diện cậu là sự im lặng và vẻ mặt có đôi chút thấp thỏm của ba mẹ.
Người lên tiếng trước là ba Mộc, ông hơi siết tay lại, căng thẳng ho khan một tiếng: "Mộc Kha, chuyện là thế này, khoản tiền hồi trước con cần ba đã duyệt đưa vào công ty của con rồi, ba ấy à, không quan tâm con có kiếm lại được vốn không, chỉ cần con vui là đủ rồi."
"Hôm nay ba muốn thương lượng với con một chuyện này."
Mộc Kha buông thìa sứ xuống, cậu lấy khăn giấy lau miệng sau đó bình tĩnh ngẩng đầu nhìn người ba cũng đang nhìn mình một cách mong đợi.
Kể từ khi cậu có ký ức, ba cậu đã cho cậu bất cứ thứ gì mà cậu muốn, dường như chưa bao giờ truy cứu hậu quả chuyện cậu gây ra, cho dù đôi khi chuyện đó có nguy cơ phạm pháp, gây nguy hiểm đến tính mạng thì ba cậu cũng không quan tâm.
Mộc Kha luôn cho rằng, ba đối xử tốt với cậu như vậy chắc chắn là vì ông rất yêu thương cậu, những người xung quanh cũng nói với cậu điều tương tự.
Nhưng có một tình huống khác, đó chính là ba của cậu trước giờ chưa từng mong cậu có thể làm nên được trò trống gì, cũng đã chuẩn bị sẵn phương án dự phòng từ đầu, cho nên cậu muốn sa đọa đến đâu cũng được.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi Mộc Kha nhớ được, ba cậu nhìn cậu bằng ánh mắt trông mong như thế này.
"Kha à." Ba cậu nói, "Ba có một đứa con, vừa hay nhỏ hơn con một tuổi ở bên ngoài, muốn đón nó về đây."
Mộc Kha khẽ cười một tiếng: "Vừa hay nhỏ hơn một tuổi?"
Ba cậu lúng túng ho một tiếng: "Kha, con đừng hiểu lầm, ba thật sự không phải có ý định sinh đứa nhỏ này sau khi biết con bị bệnh tim đâu, nó chỉ là một tai nạn, khi đó ba say quá..."
"Mẹ con cũng biết." Ba cậu nhìn sang mẹ cậu, "Ba đã về nhận lỗi với mẹ con, mẹ con đã giận ba rất lâu, thậm chí còn đòi ly hôn, nhưng cuối cùng vẫn tha thứ cho ba, cũng không bắt người ta bỏ đứa nhỏ."
"Dù sao đứa nhỏ cũng vô tội, cuối cùng mẹ con quyết định nuôi cùng với ba, nên đứa nhỏ này được bọn ta cùng nuôi dưỡng ở bên ngoài."
Mẹ cậu ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Mộc Kha hơi phức tạp, sau đó chậm rãi gật đầu: "Đứa bé đó rất đáng yêu biết nghe lời, vừa trạc tuổi con, mẹ thật sự không thể nhẫn tâm."
Mí mắt Mộc Kha hơi rũ xuống: "Nếu muốn một đứa con nhỏ hơn con một tuổi, hai người hoàn toàn có thể tự sinh với nhau."
Cậu ngẩng lên cười: "Vì sợ đứa thứ hai mà hai người sinh ra cũng là thứ phế phẩm như con cho nên mới kiếm một đứa khác đúng chứ?"
Toàn bộ bàn ăn rơi vào sự im lặng.
Ba Mộc hít một hơi thật sâu: "Kha à, con là đứa con đầu lòng của chúng ta, tình cảm bọn ta dành cho con rất sâu đậm, cho tới nay cũng chưa từng đối xử tệ bạc với con, nhiều năm rồi mà vẫn nuôi đứa nhỏ kia ở bên ngoài, chưa từng cho con biết là vì sợ trong lòng con không thoải mái, sẽ xảy ra chuyện."
"Bây giờ biết tình trạng của con đã ổn hơn rồi mới kể cho con nghe."
"Con cần tiền ba cho con tiền, con muốn làm gì bố cũng ra sức ủng hộ, đã nhiều năm như vậy rồi, ba chưa bao giờ nói với con một chữ "không", có bao nhiêu người ở vị trí này có thể làm được như ba?" Ba Mộc nhìn thật sâu vào đôi mắt của Mộc Kha, "Con có biết bao nhiêu người mắc bệnh như con đã sớm mất mạng rồi không?"
Nụ cười trên mặt Mộc Kha càng tươi hơn: "Hẳn là mấy người đã muốn từ bỏ con, ngay từ lúc con vừa được sinh ra chứ gì?"
"Chắc đã không ít lần hai người nghĩ, giá mà con chết sớm một chút, như mấy người bệnh khác vậy."
Mộc Kha bị tát đến mức mặt lệch sang một bên, máu chậm rãi trượt khỏi khóe miệng, một bên mặt nhanh chóng sưng vù lên, cậu cười khẽ, lè lưỡi liếm đi vết máu bên khóe miệng mình, quay đầu lại đối diện với bốaMộc, cười ôn tồn lễ phép: "Nhưng hết lần này đến lần khác con đều quá đỗi xuất sắc, chết rồi thì tiếc lắm."
"Ba, chắc ba đã nghĩ không ít lần đâu ha, nếu con riêng của ba tài năng xuất chúng được như con, thì ba cũng chẳng cần phải đau khổ lựa chọn giữa con và nó."
"Tiếc là nó chẳng bằng con." Mộc Kha chầm chậm đẩy ghế ra đứng lên, nhìn ba Mộc đang không nói nên lời, khẽ cười, "Đứa sống lâu thì chỉ là một đống rác rưởi tầm thường, còn đứa sắp chết lại là người có tài khó kiếm."
"Nhưng xem ra, chắc cuối cùng ba cũng đưa ra lựa chọn rồi."
Mộc Kha cụp đôi mi đang run rẩy xuống, nhẹ giọng: "Sống lâu vẫn quan trọng hơn một chút."
"Ba đón nó về đi." Mộc Kha lễ phép cúi đầu chào ba mẹ mình, sau đó rời đi.
"Kha." Đột nhiên ba Mộc lên tiếng, giọng ông vừa chậm rãi vừa mỏi mệt, "Ban nãy ba sai rồi, ba... không nên đánh con nặng tay như vậy."
"Nhưng con cũng phải hiểu, chẳng biết ngày tháng nào đó con ra đi, ba và mẹ con, không dám, cũng không thể nào đặt cược hết tất cả tình cảm lẫn mọi thứ lên người một kẻ sắp chết như con được, đổi lại là bất cứ ai khác cũng không ai dám đặt hi vọng như thế với con."
"Dù sao thì bọn ta cũng phải chuẩn bị gì đó cho tương lai của mình chứ."
Giọng ba Mộc trở nên nặng nề hơn, ông nói:
"Con nên biết đủ đi Kha."
Bóng lưng Mộc Kha dừng lại, cậu bình tĩnh ừ một tiếng rồi đẩy cửa ra: "Con sẽ đi tìm người bằng lòng đặt cược vào con."
Đường Nhị Đả là người đầu tiên đến phòng họp.
Theo sau là Lưu Giai Nghi, từ trên xuống dưới của em đều vô cùng gọn gàng chỉn chu, tóc được buộc đuôi ngựa rất chặt, hình như là được siết hết cỡ, siết tới nổi hai bên đuôi mắt của em cũng bị kéo xếch lên thành 'mắt phượng', cô bé nhìn Đường Nhị Đả rồi chỉ chỉ vào đỉnh đầu mình: "Có thể nới bớt ra giùm cháu không? Chặt quá."
Đường Nhị Đả hơi vụng về kéo hai cái.
Lưu Giai Nghi bực bội bảo ngưng: "Còn chặt hơn hồi nãy nữa." Mắt của em sắp bị kéo thành hai đường chỉ luôn rồi.
Hướng Xuân Hoa rất thích cột kiểu tóc đuôi ngựa cao chặt thít này cho em, Lưu Giai Nghi có hơi không chịu nổi, nhưng cứ mỗi lần người ta giơ lược lên, đầy háo hức hỏi em có cần dì chải tóc giúp cho không...
Lưu Giai Nghi đều không nói nổi lời từ chối.
So ra thì cũng tốt hơn anh trai em làm.
Ba phút sau, Mục Tứ Thành đạp cửa bước vào, trông thấy bím tóc của Lưu Giai Nghi bị kéo lệch hẳn sang một bên thì bắt đầu cười to: "Thôn quá bé ơi! Kiểu tóc gì vậy nè!"
Lưu Giai Nghi liếc hắn: "Đường Nhị Đả làm em thành như này đó, mau tới giúp em một chút đi, lát nữa còn lên sân khấu rút thăm với Bạch Liễu nữa."
Mục Tứ Thành khinh bỉ liếc Đường Nhị Đả, sau đó xắn tay áo lên, chà chà tay vào nhau: "Cái anh đội trưởng Đường này, có mỗi bím tóc của em gái nhỏ mà cũng buộc không xong, xem tôi làm nè!"
Mười lăm phút sau.
Lưu Giai Nghi vô cảm nhìn quả đầu rối như tổ chim của mình trong gương, cười khẩy: "Có mỗi bím tóc của em gái nhỏ mà cũng buộc không xong?"
Mục Tứ Thành chột dạ né khỏi phạm vi tấm gương của Lưu Giai Nghi, quay mặt đi chỗ khác: "Ai cũng có lĩnh vực mình không am hiểu mà..."
Hai phút sau, Mộc Kha đẩy cửa đi vào.
Đường Nhị Đả và Mục Tứ Thành phóng ánh mắt cầu cứu về phía Mộc Kha, cậu và Lưu Giai Nghi với mái đầu tổ quạ đang tỏa khí đen trên sofa nhìn nhau một chốc, lập tức hiểu ý bước tới: "Để anh giúp em."
Một tiếng sau.
Lòng Lưu Giai Nghi như tro tàn nhìn Mộc Kha đang cẩn thận chải chuốt từng sợi tóc một cho em: "Chưa xong hả anh?"
Mộc Kha trịnh trọng lắc đầu: "Chắc phải mất ba tiếng nữa, anh đang thoa mặt nạ tóc cho phần tóc chẻ ngọn của em, không thì lát nữa buộc lên nó không có gọn được."
"..." Lưu Giai Nghi đổ vật xuống bàn với đôi mắt trống rỗng, "Em chỉ muốn thắt cái bím tóc thôi mà."
Mộc Kha lắc đầu không đồng tình: "Độ nổi tiếng của em rất cao, nên mỗi sợi tóc đều phải chăm chút đàng hoàng..."
"Thôi cứ chờ Bạch Liễu tới làm cho em vậy." Lưu Giai Nghi nhảy lên ghế, thẳng cẳng đá một vòng để tạo khoảng cách với Mộc Kha, chống cằm thở dài một hơi vừa phức tạp vừa khinh bỉ, "Ba người các anh cộng lại chia ra cũng hơn 25 tuổi đời, giết quái vật chỉ tốn mấy giây, vậy mà buộc tóc đuôi ngựa cho một đứa con nít như em thôi cũng không biết? Bộ khó lắm hả?"
"Hay là tay chân đàn ông đều vụng về như thế?"
Đường Nhị Đả nhíu mày phản bác: "Tô Dạng giỏi mấy này lắm."
"Tào lao, chú ấy kết hôn sinh con rồi, đương nhiên phải giỏi..." Ánh mắt Lưu Giai Nghi thoáng khựng lại, "Nghịch Thần cũng giỏi mấy cái này lắm, ảnh còn thắt được nhiều kiểu khác nhau nữa."
"Chẳng lẽ đây là kỹ năng chung của đàn ông đã có gia đình ư?"
Lưu Giai Nghi vừa dứt lời thì Bạch Liễu đẩy cửa đi vào, cậu thoáng thấy cô bé ngồi xếp bằng trên ghế, sau đó tầm mắt dời lên thì thấy cái đuôi ngựa bị Đường Nhị Đả kéo lệch sang bên phải của Lưu Gia Nghi lọt thỏm giữa cái ổ gà mà Mục Tứ Thành tạo ra.
Bạch Liễu vô cùng tự nhiên đưa tay lên tháo cái đuôi ngựa của Lưu Gia Nghi ra. Cậu dùng năm ngón tay chải qua mái tóc rối bời mà Mộc Kha đang chải dở, nhanh chóng gom gọn những sợi tóc lòa xòa lại, chia thành ba phần, bện chéo hai lần, rồi dùng dây chun đeo trên cổ tay buộc lại một cách nhẹ nhàng.
Chỉ chưa đầy ba phút Bạch Liễu đã bện xong cho Lưu Giai Nghi một cái bím tóc có độ chặt vừa phải một cách nhanh gọn lẹ.
Lưu Giai Nghi: "..."
Đường Nhị Đả: "..."
Mục Tứ Thành: "..."
Mộc Kha: "..."
Bạch Liễu nhìn các thành viên trong đội đang dõi theo mình với vẻ mặt kỳ lạ, nhướng mày hỏi: "Sao ai cũng nhìn tôi như thể tôi là mẹ hiền vợ đảm vậy?"