Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 430: Vòng khiêu chiến



Edit: HwH

Vương Thuấn là người cuối cùng đẩy cửa bước vào, anh ta hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng dừng ánh mắt lên khuôn mặt của Bạch Liễu: "Hội trưởng, chúng ta được thông báo bốc thăm rồi."

Không khí nhẹ nhàng trong phòng họp biến mất hoàn toàn.

Bạch Liễu khẽ gật đầu, bình tĩnh nói: "Đi thôi."

Vương Thuấn dẫn đầu, anh ta nắm chặt cây bút và bảng điều khiển, cố gắng giữ giọng bình ổn: "Đài rút thăm được đặt tại hồ quan sát của giải đấu chính thức, tám đội của Vòng loại chung kết đều sẽ có mặt."

"Sau khi bốc thăm xong sẽ lập tức mở hồ cá cược và tiến hành thi đấu."

"Các đội này đều có thực lực không tồi, hơn nữa tất cả đều đeo kim bài miễn tử." Vương Thuấn ngừng lại, "Nhưng chúng ta chỉ có hội trưởng và Mục Thần có kim bài miễn tử."

"Các đội vòng loại chung kết không có khái niệm nương tay, mọi người đều đánh cược mọi thứ vì ham muốn sâu thẳm nhất trong lòng mình để đi đến đây." Vương Thuấn hít sâu một hơi, "Nếu cứ lên sân đấu đoàn đội như thế, đội chúng ta sẽ có nguy cơ tử vong không nhỏ."

"Trừ khi..."

Bạch Liễu nhẹ nhàng lên tiếng: "Trừ khi tôi giành chiến thắng đẹp mắt trong trận đấu đơn đầu tiên, đánh bại đội viên ngôi sao hàng đầu, thu hút sự chú ý của khán giả, lập tức thăng hạng thành đội viên ngôi sao cao cấp, giúp cả đội nhận được kim bài miễn tử."

"Nhưng điều này gần như..." Giọng Vương Thuấn đầy khó khăn, "Không thể."

Nếu Bạch Liễu bốc thăm lên sân, trận đấu đầu tiên chắc chắn sẽ là đối đầu với Trình Tự Sát Thủ, nếu đó là trận đấu đơn của Trình Tự Sát Thủ...

Bạch Liễu sẽ phải đối đầu với người đứng đầu bảng xếp hạng.

Vương Thuấn cố gắng không nghĩ đến viễn cảnh tồi tệ nhất: "Nhưng hội trưởng, tôi cũng đã nói với cậu rồi, tình hình vòng loại chung kết khác với mùa trước giải đấu và giải đấu chính thức."

"Vòng loại chung kết rất ít khi thi đấu đơn và đôi.".

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

"Vì hầu hết các đội đi đến vòng loại chung kết đã thu đủ lợi ích cá nhân từ các trận đấu đơn và đôi, gần như tất cả đều đã có kim bài miễn tử, hơn nữa kim bài miễn tử chỉ có thể sử dụng một lần trong một trận đấu, nếu đã dùng trong trận đấu đơn hoặc đôi thì không thể dùng trong trận đấu đoàn."

"Khi xếp hạng của các thành viên trong đội không rớt khỏi top 100 có kim bài miễn tử bảo vệ, các hội lớn trong vòng loại chung kết thường áp dụng chiến thuật bỏ qua giai đoạn, nhiều lúc họ sẽ trực tiếp bỏ qua các trận đấu đơn và đôi, giữ lại tất cả kim bài miễn tử cho trận đấu đoàn đội."

Vương Thuấn quay đầu nhìn Bạch Liễu: "Nghĩa là nếu Trình Tự Sát Thủ cũng bỏ qua các trận đấu đơn và đôi, chúng ta sẽ phải lên sân đoàn mà không có kim bài miễn tử cho ba thành viên chủ chốt."

"Và nếu Trình Tự Sát Thủ không bỏ qua trận đấu đơn, tình hình sẽ càng tệ hơn." Mặt Vương Thuấn tối sầm lại, "Hội trưởng Bạch, cậu chỉ có một kim bài miễn tử, mà cậu phải thi đấu cả trận đơn và đội, cậu phải chọn một trận không sử dụng kim bài miễn tử."

"Nếu cậu thua trong trận không có kim bài miễn tử, cậu sẽ chết thật đó!"

Giọng Bạch Liễu vẫn bình thản: "Không loại trừ khả năng này, nhưng kết quả của việc đánh cược thắng vẫn đáng để thử."

"Khả năng thắng cược quá nhỏ!" Vương Thuấn vừa tuyệt vọng vừa đau đầu, "Đó là Trình Tự Sát Thủ! Nếu cậu phải lên liên tục, trận đơn sẽ đối đầu với tay chủ công mạnh nhất trong trò chơi là Spade, trận đấu đội sẽ đối đầu với chiến thuật gia cao cấp nhất là Người Phán xử Nghịch Thần!"

"Vậy bây giờ tôi phải từ bỏ tất cả và đầu hàng sao?" Bạch Liễu quay đầu bình tĩnh hỏi Vương Thuấn, "Tôi phải dẫn dắt những đội viên đã đánh đổi mọi thứ, thậm chí cả linh hồn của họ, quỳ gối trước các đội vòng loại chung kết mà đầu hàng à?"

Vương Thuấn sững sờ.

Bạch Liễu thôi không nhìn anh nữa, đôi mắt đen không chút ánh sáng: "Không thể nào."

"Tôi muốn thắng đến cuối cùng."

Họ bước vào hành lang dẫn vào hồ quan sát của giải đấu chính thức, Vương Thuấn đứng sững lại trong hành lang, Bạch Liễu cúi đầu đi lướt qua anh ta, Vương Thuấn nghe thấy Bạch Liễu thì thầm bình thường bên tai:

"Trò chơi giữa Thần và tôi bây giờ mới chính thức bắt đầu."

Ánh sáng trắng chiếu vào khuôn mặt Bạch Liễu khi cậu bước vào hồ quan sát khổng lồ, hắn khẽ nheo mắt.

Tiếng cổ vũ và gào thét của khán giả vang rền, không gian chỗ ngồi hình vòng của hồ quan sát vặn vẹo, bóng người chồng chất, đông đúc đến mức không nhìn rõ, pháo hoa điện tử khổng lồ nổ tung trên không trung quanh khán đài, rực rỡ rơi xuống.

Hồ quan sát ở trung tâm có một màn hình lớn màu bạc, gần đó là tám đội với các bộ đồng phục phong cách khác nhau, rất đặc trưng ngồi xung quanh. Đằng sau là các đội viên ăn mặc chỉnh tề, giơ cờ hội đang phất qua lại, cùng nhau hô vang khẩu hiệu tạo nên một khung cảnh cực kỳ hoành tráng.

Mục Tứ Thành khẽ dựa vào phía sau Bạch Liễu, hắn từng chứng kiến nhiều khung cảnh lớn nhưng cảnh tượng này vẫn làm hắn kinh ngạc: "... Hồ quan sát này sao còn lớn hơn cái ở giải đấu chính thức vậy."

"Đây là hồ quan sát vòng loại chung kết." Lưu Giai Nghi lạnh lùng nói, "Nói thừa, sau khi mùa trước giải đấu và giải đấu chính thức kết thúc, tất cả hồ quan sát trong game hợp thành một hồ quan sát duy nhất nên đương nhiên là lớn rồi."

MC đứng trên bục nâng phía trên màn hình lớn, anh ta vung tay, giọng nói đầy nhiệt huyết truyền qua loa đến mọi góc của hồ quan sát:

"Hôm nay, tám đội xuất sắc trong giải đấu chính thức tụ hội tại đây, nhưng rất tiếc là chiến thuật gia Người Phán xử Nghịch Thần của Trình Tự Sát Thủ không thể tham dự vì lý do cá nhân, nhưng điều này không làm gián đoạn vòng khiêu chiến của chúng ta..."

Ánh mắt Bạch Liễu xuyên qua cờ hội nghịch thập tự của Trình Tự Sát Thủ nhìn vào vị trí trống của chiến thuật gia, ngừng lại một chút rồi chuyển hướng sang vị trí bên cạnh, nơi Spade đang nhìn thẳng vào cậu, nhẹ nhàng nháy mắt một cái.

Spade đột ngột đứng dậy định nhảy xuống hồ quan sát nhưng bị Liêu Khoa phát hiện ý đồ của con thằn lằn này và giữ lại, hết cách ôm trán thì thầm gì đó với Spade, nhưng dường như Spade không nghe thấy, y nghiêng đầu nhìn thẳng vào Bạch Liễu qua những lá cờ phất phới.

Bạch Liễu cụp mắt không nhìn Spade nữa.

MC tiếp tục nói:

"Tôi tin rằng mọi người đều rất mong đợi vòng loại chung kết năm nay, so với những năm trước ảm đạm và sự nổi bật của Trình Tự Sát Thủ năm ngoái, năm nay có thể nói là trăm hoa đua nở, các đội đều có những người mới xuất sắc."

"Đầu tiên là người mới trẻ tuổi nhất, Phoebe của hiệp hội Quốc Vương! Xếp hạng 27! Một thứ hạng rất cao!"

MC giơ tay mạnh mẽ chỉ vào vị trí của hiệp hội Quốc Vương: "Trong giải đấu chính thức, Phoebe đã thu hút sự yêu mến nồng nhiệt của khán giả với màn trình diễn cá nhân xuất sắc và ngoại hình như búp bê."

Phoebe nhấc váy tu sĩ khiêm tốn cảm ơn, đôi mắt xanh lục ngước nhìn Lưu Giai Nghi trong đội Gánh Xiếc Lang Thang, cười ngọt ngào và cúi chào Lưu Giai Nghi, tay chắp lại dưới cằm, nhắm mắt lại và nhẹ nhàng cầu nguyện:

"Nguyện Chúa phù hộ phù thủy không bao giờ xuống địa ngục."

Ánh mắt Lưu Giai Nghi rời khỏi khuôn mặt của Phoebe, quét đến cờ hội vương miện trắng đang phất qua lại trước mặt họ, ánh mắt chạm vào Heart ngồi ở hàng đầu với tư thế uể oải.

Heart cụp mắt, dùng quạt che mắt không nhìn Lưu Giai Nghi nữa.

Lưu Giai Nghi mấp máy môi.

"Tiếp theo là Armand và hội trưởng Georgia của Bình Minh Ánh Kim, với vẻ đẹp rực rỡ như vàng và một con bướm trông không mấy nổi bật nhưng có thể tạo ra cơn lốc trong mỗi trận đấu!"

"Hạng 21!"

MC vung tay giới thiệu, anh ta đùa: "Tất nhiên, hy vọng mọi người không bị vẻ ngoài rực rỡ của hội trưởng và hội phó của Bình Minh Ánh Kim lừa, hai người này có tính cách lạnh lùng hơn nhiều so với ánh nắng, người từng cố gắng dùng vẻ ngoài để trêu chọc họ đã bị cuốn vào một thế giới khác rồi."

Armand trong bộ đồng phục trắng viền kim tuyến, trên tóc gắn một cây đàn hạc bảy dây vàng có cánh, ánh mắt xuyên qua lá cờ vàng lấp lánh, ánh nhìn mờ tối rơi vào Mục Tứ Thành đang ngó nghiêng núp sau Bạch Liễu.

"Cuối cùng!" MC kích động, "Giới thiệu đến mọi người! Người mới mạnh nhất năm nay!"

"Trong đấu đơn đã thắng liên tiếp mười ba trận, Tên Hề! Xếp hạng 11!"

MC nhanh chóng giới thiệu: "Ngay trong trận đầu tiên Tên Hề đã giết chết một khán giả, hơn nữa nói rằng khinh thường việc để chúng ta thấy mặt thật của mình, vì vậy luôn đeo mặt nạ hề, mặt nạ thường được vẽ bằng máu của tuyển thủ bị giết trong trận trước, ngay cả trong dịp trọng đại như hôm nay cậu ta vẫn đeo mặt nạ, suýt nữa đã giết nhân viên khuyên cậu ta tháo mặt nạ lúc bắt đầu..."

"Có vẻ như mặt nạ hề là đặc trưng của tuyển thủ này, rất có thể trong suốt vòng loại chung kết chúng ta sẽ không thấy mặt thật của Tên Hề."

Anh ta đang giới thiệu thì đột nhiên ngừng lại một cách kỳ lạ.

MC ngạc nhiên nhìn Daniel ngồi ở vị trí Người Săn Hưu chậm rãi đứng lên, như đang kiềm chế sự phấn khích cực độ, tay run rẩy gỡ mặt nạ trên mặt xuống.

MC bối rối chậm rãi nói: "... Tên Hề đã tháo chiếc mặt nạ đẫm máu của mình xuống."

Daniel lộ ra gương mặt vẫn còn nét trẻ con, đôi mắt màu xanh lục táo không chớp nhìn Bạch Liễu đang đi về phía khán đài.

Gã nhẹ nhàng ngâm nga bài hát, một tay chống lên hàng rào của khán giả, chuẩn bị nhảy xuống để chạy về phía Bạch Liễu, nhưng khi nhảy được nửa chừng thì gã bị Sầm Bất Minh nhanh tay kéo lại cổ áo, ngăn cản hành động nhảy xuống của Daniel.

Daniel không quay đầu lại, rút khẩu súng bắn tỉa ra và nhắm thẳng vào Sầm Bất Minh, giọng điệu mang theo nụ cười: "Ngăn cản tôi đi tìm anh ấy, tôi sẽ giết anh đấy."

MC sững sờ: "Bây giờ Tên Hề đang chĩa súng vào chiến thuật gia của cậu ta! Người Săn Hươu đột nhiên xảy ra nội chiến!"

Sầm Bất Minh không động đậy, giọng điệu bình thản: "Trong sảnh không thể làm người khác bị thương được."

"Tôi đã nói rồi, tôi có thể để Bạch Liễu chủ động đến tìm cậu, cậu cần gì phải vội vàng như vậy?"

Daniel ngừng lại một lúc, thu hồi súng, nắm lấy hàng rào và nhảy trở lại, ngồi xuống ghế, toàn thân ủ rũ dựa vào lưng ghế không nhìn Sầm Bất Minh với vẻ chán nản: "Anh tốt nhất là nói thật."

MC hoàn hồn, tiếp tục giới thiệu nhưng giọng điệu đã có chút không quan tâm: "Tiếp theo là hai đội của mùa trước giải đấu."

"Một đội là Nghĩa Địa Russell, năm ngoái bị tiêu diệt hoàn toàn rồi bỏ cuộc quay lại, năm nay vẫn sử dụng chiến thuật luân phiên đội viên, không có đội viên nổi bật hay đội viên ngôi sao nào cả."

"Đội kia là một đội mới, thực lực so với Nghĩa Địa Russell thì tạm ổn nhưng so với các đội vòng loại chung kết vẫn còn một khoảng cách lớn. Đáng chú ý là họ có hai đội viên cố định đã nhận được kim bài miễn tử."

"Một là tuyển thủ di chuyển Mục Tứ Thành, xếp hạng 97, vị trí này rất nguy hiểm, nếu trận đấu đơn tiếp theo đội này biểu hiện không tốt rất có thể sẽ bị rớt hạng, bởi vì còn rất nhiều đội dự bị trong vòng loại chung kết đang chờ để lấy điểm thăng hạng."

"Người kia là chiến thuật gia Bạch Liễu, xếp hạng 67."

"Nhìn chung đây là một người mới rất tốt, nhưng tạm thời chưa thấy có điểm nổi bật đặc biệt nào, phong cách chiến thuật hơi cực đoan."

Giọng MC trở nên do dự: "... Nhưng có không ít người đoán rằng chiến thuật gia mới này rất có thể có kỹ năng quy tắc."

"Tốt! Bây giờ đã giới thiệu xong tình hình cơ bản của các đội, trước khi tiến hành bốc thăm vòng khiêu chiến, xin mời các chiến thuật gia của tám đội vòng loại chung kết giao lưu thân thiện với các chiến thuật gia của hai đội mùa trước giải đấu."

Giọng MC lười biếng: "Tất nhiên giao lưu không thân thiện cũng được."

Mặc dù việc giao lưu giữa các chiến thuật gia của vòng loại chung kết và mùa trước giải đấu là một phần cố định, nhưng những đội có thể vào vòng loại chung kết đều rất kiêu ngạo, không mấy ai muốn để ý đến các đội mùa trước giải đấu.

Năm ngoái Spade có biểu hiện cực kỳ xuất sắc, nhưng trong vòng khiêu chiến không có nhiều chiến thuật gia của các đội vòng loại chung kết muốn bước xuống khán đài để bắt tay với Spade.

Năm nay càng không cần phải nói.

Chiến thuật gia Người Phán xử Nghịch Thần có tính cách tốt không có ở đây, Heart, Người hành hình và Georgia đều là những người có tính cách lạnh lùng và xa cách, bình thường khi rời khỏi sân đấu, họ thậm chí không thèm liếc mắt đến khán giả đã đầu tư hàng triệu điểm cho mình, huống hồ bây giờ phải chủ động bắt tay với một hội trưởng mới vừa leo lên...

MC không thể tin nổi trợn to mắt, anh ta dụi mắt hai lần để xác định mình không nhìn nhầm.

"Vãiiiiii!" MC tắt micro, cúi xuống bàn nâng, lẩm bẩm: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?!"

Hội trưởng của ba hiệp hội nổi tiếng kiêu ngạo đang bước xuống để bắt tay với Bạch Liễu?!

Hơn nữa còn xếp hàng lần lượt?!

Tiếng reo hò trên khán đài tạm dừng trong chốc lát, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng kỳ quái bên phía Bạch Liễu.

Georgia trang nghiêm bước đến trước mặt Bạch Liễu, anh ta nhìn Bạch Liễu một lúc lâu, tháo găng tay trắng dài đến khuỷu tay, đưa một bàn tay rõ khớp xương ra trước mặt Bạch Liễu: "Hội trưởng Bình Minh Ánh Kim, Georgia."

Ánh mắt Bạch Liễu dừng lại trên tay Georgia một lúc, cậu mỉm cười đưa tay ra: "Gánh Xiếc Lang Thang, Bạch Liễu."

Heart cong khóe miệng, duyên dáng đưa tay phải ra: "Chúng ta là người quen cũ, anh có thể gọi tôi là Heart."

"Cảm ơn Queen đã sẵn lòng đặt cược cho tôi hôm đó." Bạch Liễu khẽ cúi người, lịch sự nắm nhẹ bốn ngón tay của Heart, "Hy vọng cô tiếp tục theo dõi màn trình diễn của tôi."

Sầm Bất Minh đứng trước mặt Bạch Liễu, hắn ta nhìn Bạch Liễu rất lâu rồi mới rời mắt, đưa tay ra, giọng khàn khàn: "Bạch Liễu, tôi là Người hành hình."

Bạch Liễu bình tĩnh đưa tay ra: "Người hành hình, tôi là Kẻ lang thang bần cùng."

Hai bàn tay họ thoáng chạm nhau trong không trung, Sầm Bất Minh buông tay rồi quay người rời đi không chút lưu luyến.

Lời tác giả:

Đứng bên cạnh, bị mọi người phớt lờ, cũng không có một chiến thuật gia nào bước lên bắt tay, chiến thuật gia của đội mùa trước giải đấu - Viên Quang: QAQ

Muốn chui qua hàng rào để bắt tay với Bạch Liễu nhưng bị Liêu Khoa giữ chặt lại - Spade: Tôi cũng muốn bắt tay

Liêu Khoa sụp đổ: Nhưng cậu không phải là chiến thuật gia! Ngồi xuống cho tôi!

Spade: Không muốn

Bạch Liễu:... Ngồi xuống

Spade: (ngồi yên ngay lập tức.jpg)

Liêu Khoa:...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.