Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 102: Trại mồ côi Tình Thương (22)



Edit: Ngân + Beta: Mộc

Nhóc Bạch Lục vẫn còn lang thang ở bên ngoài nhìn điện thoại đã tắt, vẻ mặt hơi khựng lại, đồng xu trước ngực rung mạnh, nhóc mở bảng hệ thống ra, nhìn thấy rất nhiều thông báo:

【Thông báo hệ thống: Thanh thể lực của tuyến thân phận chính người chơi Bạch Liễu đã khôi phục, có thể sử dụng thuốc khôi phục thể lực, có sử dụng không?】

【Thông báo hệ thống: Thể lực tuyến thân phận chính người chơi Bạch Liễu khôi phục hoàn toàn】

【Thông báo hệ thống: Thân phận chính người chơi Bạch Liễu có sử dụng kỹ năng cá nhân (Vuốt khỉ của đạo tặc) không?】

Nhóc Bạch Lục hít sâu một hơi, đóng bảng hệ thống. Trong đêm tối, nhóc nhìn cô nuôi ở chậm rãi tới gần phòng ngủ của mình. Sau khi nhóc Bạch Lục dạo hết một vòng bên ngoài gọi điện nói chuyện xong với Bạch Liễu, bấy giờ mới nhón chân trở về, làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra, hơi thở đều đều như đã ngủ say.


Sau khi nhóc Bạch Lục chắc chắn cô nuôi đã kiểm tra phòng ngủ của bọn nhóc xong thì nhanh chóng khỏi giường. Cùng lúc, oắt con Miêu Phi Xỉ, oắt con Miêu Cao Cương với nhóc Mộc Kha cũng nhảy từ giường mình xuống.

Bọn chúng nhìn nhóc Bạch Lục đang đi về hướng cửa phòng ngủ, đá mắt nhau ngầm hiểu, sau đó cẩn thận rời khỏi phòng ngủ đi theo sau lưng nhóc Bạch Lục, đi vào hành lang không thấy ánh sáng. Nhóc Mộc Kha nhìn hành lang và phòng ngủ dần dà bị bóng tối nuốt trọn, kìm lòng không đặng nuốt nước miếng, tự động viên chính mình, vội vã theo sau nhóc Bạch Lục đi giữa bóng đêm đen mịt mờ.

Phòng đối diện phòng Bạch Lục ở tầng 1 tòa nhà bên cạnh là phòng ngủ của Lưu Giai Nghi. Giữa hai tòa nhà là một khu vui chơi nhỏ dành cho trẻ em, lúc này đã có đám trẻ dị dạng đang ngồi chơi, bọn Bạch Lục không thể đi thẳng từ khu vui chơi trẻ em nên chỉ có thể tìm một đường khác.


Nhảy từ cửa sổ của phòng vệ sinh nữ ra, sau đó vòng qua tầng 1 tòa nhà của Lưu Giai Nghi từ phía sau nhà là có thể tránh được ánh mắt của đám trẻ dị dạng truy đuổi - Con đường này là đường Lưu Giai Nghi chỉ cho họ biết.

Bạch Lục dứt khoát đi vào nhà vệ sinh nữ, đảo mắt nhìn quanh, nhóc gạt cỏ ở cửa sổ thông khí trong gian cuối cùng trong phòng vệ sinh nữ, sau tòa nhà đều mọc rất nhiều cỏ dại như vậy - Bạch Lục khẽ sờ mặt tường, sau đó men theo bờ tường tới một tầng khác.

Lúc rời đi bọn chúng còn nghe thấy trong nhà truyền ra tiếng cười thanh thúy như ẩn như hiện của trẻ con.

Tiếng cười mỗi lúc một gần, cuối cùng bám sát theo sau đám Bạch Lục như bóng với hình, giống như có thứ gì lao ra từ trong tòa nhà theo sau đám bọn họ đang vịn trường đi tới tòa lầu khác, và nó cũng đang vịn tường đi giống như đang chơi đùa cùng họ vậy.


Mộc Kha đi cuối thỉnh thoảng lại ngó nghiêng nhìn về phía thanh âm của đứa trẻ đang gần sát, rất nhanh mặt cậu đã bị dọa cho trắng bệch - Cậu vẫn cảm thấy có thứ gì vẫn bám chặt không buông bọn họ.

"Đừng ngoảnh đầu lại." Ngay lúc Mộc Kha nhịn không nổi quay đầu nhìn lại khi nghe thấy tiếng bước chân giẫm trên cỏ đang đi tới thì nhóc Bạch Lục bình tĩnh lên tiếng: "Đúng thật là có thứ gì đó đang bám theo chúng ta, nhưng có thể nó cảm thấy chúng ta đang chơi trò chơi, đi nhanh, đừng để nó đuổi kịp."

Gương mặt của đám trẻ dị dạng ẩn bên trong bụi cỏ cuối cùng cũng hiện ra dưới ánh trăng trắng bệch, bọn chúng ngẩng gương mặt khiếm khuyết của mình, ngây ngơ mà lại âm u. Chúng cười lớn, giơ đôi tay khi bò trên đất bị dính bùn thành màu đỏ ối lên, mở miệng đứt quãng nói:
"Chơi! Chơi với tớ! Ở lại chơi với tớ!"

Mộc Kha nhìn mà giật thót tim, cả đám chạy như điên, cuối cùng thành công chui vào một cửa sổ thông gió khác của nhà vệ sinh nữ ngay trước khi bị đám trẻ dị dạng đuổi kịp.

Miêu Cao Cương hẵng còn đang sợ hãi, tái mặt ngồi phịch trên đất. Nó là đứa cuối cũng chui vào, giày dưới chân bị đám trẻ dị dạng kia giật mất một chiếc, may là Bạch Lục phản ứng nhanh quay đầu giằng nó lại, hai tay hai chân của đám trẻ dị dạng phần lớn là hỏng rồi nên không có khả năng làm ra động tác có độ khó cao như giật người từ một cửa sổ thông khí. Lúc này, đám trẻ dị dạng không thể chui vào cửa sổ thông khí đều tụ tập chen chúc bên ngoài cửa.

Những gương mặt trông giống người nhưng lại cực kỳ quỷ dị lấp ló chen chúc dưới ánh trăng cạnh cửa thông gió, mấy đôi mắt to lớn trừng ra âm u nhìn chằm chằm bọn Bạch Lục, cả người không ngừng di chuyển thò tay muốn bò lên, khóe miệng liên tục lầm bầm:
"Tớ muốn chơi! Các cậu phải chơi với tớ! Ra đây!"

Bạch Lục đưa chiếc giày mình giật lại được cho Miêu Cao Cương, nhàn nhạt liếc nhìn đám trẻ dị dạng: "Bọn chúng tạm thời không thể vào được, mang giày vào đi, để chốc nữa dễ chạy hơn."

Miêu Cao Cương nhìn sang với ánh mắt phức tạp, nó nói một tiếng cảm ơn, Bạch Lục chẳng phản ứng gì, quay người rời khỏi nhà vệ sinh - Bọn họ cuối cùng cũng đến tòa nhà Lưu Giai Nghi đang ở.

Lúc bọn Bạch Lục đến phòng ngủ của Lưu Giai Nghi thì vừa khéo nghe thấy tiếng Lưu Giai Nghi đang quấn lấy cô nuôi làm nũng: "Cô ơi, hình như người con hơi khó chịu."

Giọng nói của em vô cùng yếu ớt, lời thoại hết sức nhập tâm, còn mang cả giọng mũi hơi khàn, việc 【món hàng】 ngày mai phải đưa đi mà lại đổ bệnh vào ngày tối hôm trước với cô nuôi của trại mồ côi thật sự chẳng phải là chuyện tốt gì.
Sau khi cô nuôi lặp đi lặp lại hỏi thăm tình hình của Lưu Giai Nghi, Lưu Giai Nghi lại dùng dằng diễn thêm một lúc nữa. Tiếp đó khi Bạch Lục giả mèo meo meo hai tiếng, Lưu Giai Nghi mới đồng ý đi viện khám với cô nuôi, cô nuôi nắm tay em xuống giường, lúc đi tới cửa phòng, Lưu Giai Nghi đột nhiên kêu lớn ngã nhào xuống đất, cô nuôi bị dọa quay đầu lại, để lộ phần lưng cho đám nhóc Bạch Lục vẫn đang đợi ở cửa.

Nhóc Bạch Lục dẫn đầu cả đám lao lên, ý chí cầu sinh khiến Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương nay đã có dáng dấp của người thành niên càng ra sức chế trụ cô nuôi, mắt cô nuôi trắng dã nhanh chóng ngã xuống đất ngất đi.

Lưu Giai Nghi "yếu ớt" trong nháy mặt giựt phăng tay cô nuôi, bò từ dưới đất lên, đôi mắt mông lung còn lo lắng "nhìn về phía" bọn Bạch Lục: "Tôi không nhìn thấy, các cậu mau tìm chìa khóa trên người cô ta đi! Đợi nữa sẽ có người khác tới kiểm tra mất! Đêm nay phải thật nhanh lên!"
Bọn Bạch Lục nhanh chóng mò ra một chùm chìa khóa từ eo cô nuôi, Lưu Giai Nghi không nhìn thấy, đi đường rất khó khăn, nhóc Bạch Lục để tên đô con Miêu Cao Cương cõng Lưu Giai Nghi, đám chúng nó dẫm lên cô nuôi hai mắt trắng bệch nằm bẹp dưới đất, nhanh chóng chạy đi.

Trừ Mộc Kha, không một đứa nào quay đầu nhìn kẻ bị bọn chúng siết cổ chẳng rõ sống chết kia.

Bọn chúng dường như đều là kẻ phạm tội trời sinh, đối với chuyện hãm hại người khác có thiên phú không hề nhỏ, là những đứa trẻ hư hỏng sẽ không sinh ra bất cứ cảm giác tội lỗi nào đối với kẻ bị chúng ám hại. Mà đứa trẻ Mộc Kha có tam quan bình thường hơn chút, dù chẳng hợp rơ chút nào cũng cứ bám theo chúng, quay đầu lại mở to đôi mắt hoảng sợ nhìn cô nuôi đang nằm dưới đất, nhưng rất nhanh nhóc đã thu lại ánh mắt mình, thấp thỏm bất an chạy theo.
Dù sao thì đêm nay, bọn họ chẳng hề có thời gian để lãng phí đi thương xót kẻ bị hại.

Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương xông lên trước tiên, dẫn dụ đám trẻ dị dạng rời khỏi quảng trường một chốc, nhóc Bạch Lục thừa cơ mở khóa xe trẻ em đỗ bên khu vui chơi, Miêu Cao Cương cõng Lưu Giai Nghi chạy tới, hai người thở hồng hộc chạy lên xe, mà nhóc Mộc Kha...

Nhóc Mộc Kha đạp chân lên xe tập đi, nước mắt lưng tròng, vừa đạp vừa gào rống: "Bạch Lục anh lái xe nhanh chút coi! Gọi điện cái quái gì nữa! Đám trẻ sau em sắp đuổi tới đít rồi kìa!"

Nhóc Bạch Lục ngồi ở ghế lái, tốc độ của xe đồ chơi vốn cũng chẳng nhanh, thêm việc miễn cưỡng nhồi hẳn bốn đứa trẻ vào, trừ Lưu Giai Nghi còn hơi nhẹ chút, mấy đứa khác đều là đám thiếu niên hơn mười mấy tuổi rồi, cũng chẳng nhẹ gì, càng đi càng chậm, cứ như kéo dài hơi tàn lê lết giữa đường.
Đám trẻ dị dạng phía sau chúng rất thích chơi trò đuổi bắt này, cười hì hì kéo lết hai chân dưới đất, hoặc là nhục nhích hai tay hai chân, mắt thấy sắp đuổi kịp bọn Bạch Lục rồi, nhưng ngay lúc đám trẻ dị dạng bày ra vẻ mặt hớn hở sắp thò tay tóm được xe đồ chơi của Bạch Lục, trên xe đồ chơi đột nhiên bốc ra một đoàn khói đen.

Khói đen bốc lên xoắn lại, thả ra vô số xác cháy và tiếng gào thét giương nanh múa vuốt, tựa như hư ảo lại tựa như chân thực, giữa thật giả lẫn lộn, bọn chúng mở cái miệng to tướng phun ra ngọn lửa phừng phực xua đuổi đám trẻ dị dạng đang chạy tới.

【Thông báo hệ thống: Tuyến thân phận phụ của người chơi Bạch Liễu sử dụng đạo cụ (Lời chúc phúc của hành khách). Ngồi trên phương tiện giao thông, linh hồn của những hành khách này sẽ giúp các bạn xua đuổi quái vật.】
Đám trẻ dị dạng bị dọa, mắt lộ ra vẻ sợ hãi, ồn ào giải tán ngay, nhưng vẫn cố bám theo ở một đoạn không xa, cảnh giác, tò mò, vẫn chẳng cam tâm mà đuổi theo đám Bạch Lục.

Nhóc Mộc Kha đang kêu khóc đến tê tâm liệt phế thấy cảnh này kinh ngạc nức nở một tiếng. Nhóc Bạch Lục một tay cầm điện thoại trẻ em lên, một tay cầm tay lái của xe đồ chơi, ánh mắt bình tĩnh, lạnh nhạt nói với người bên kia: "Alo, Bạch Liễu, bên anh có ổn không?"

Bên kia chẳng có thanh âm gì - Không có người tiếp điện thoại của nhóc.

Nhóc Bạch Liễu không ngừng gọi lại, từ lần trò chuyện ngắn ngủi lúc 9 giờ 15 trước, đã mười lăm phút nhóc không nghe thấy giọng nói của Bạch Liễu rồi.

Ánh mắt của nhóc Bạch Lục trầm xuống, nhanh chóng mở bảng hệ thống ra, phát hiện HP của Bạch Liễu ngay lúc nhóc lên xe chạy trốn đã giảm từ 6 còn 3, vẫn còn tiếp tục giảm xuống với tốc độ thấy mà ghê người, các trị số khác cũng lên xuống tới hoa mắt.
Đặc biệt là thanh thể lực, gần như chỉ còn hai loại trạng thái là sung mãn và suy kiệt, kỹ năng cá nhân thì sử dụng như điên như chẳng cần mạng.

Đồng xu hệ thống chấn động không ngừng, nhảy ra hàng loạt khung cảnh cáo đỏ và thông báo nhắc nhở.

Từ trại mồ côi có thể trông thấy bệnh viện tư nhân bên kia, nhóc Bạch Lục ngẩng đầu nhìn về phía kiến trúc đen kịt phảng phất như muốn ăn sống người ta, đôi con ngươi đen nháy phản chiếu tòa nhà mà một "Bạch Lục" khác đang ở, khóe môi hơi mím chặt.

Đột nhiên, trại mồ côi sau lưng nhóc Bạch Lục sáng đèn lên, có cô nuôi kinh hãi gào lên: "Có đứa đánh ngất cô nuôi xong chạy rồi!"

Đèn của toàn bộ trại mồ côi như thể đều là đèn điều khiển bằng thanh âm, bị một tiếng gọi thét này bật sáng, vẻ mặt cô nuôi trầm xuống một cách khủng bố đứng bên cửa sổ, bóng của họ bị ánh đèn kéo dài phản chiếu lên cửa, trông như 【SlenderMan】 đứng ở cửa sổ chăm chăm nhìn vào đám trẻ không nghe lời muốn chạy trốn kia.
Trong thoáng chốc này, những cô nuôi đó như bỏ đi lớp vỏ hiền lành dễ gần ban ngày, biến thành đám quái vật giống những nhà đầu tư trong bệnh viện.

"Bắt bọn chúng về đây!" Giọng nói của viện trưởng truyền từ loa phát thanh vang vọng trong mọi ngóc ngách của trại mồ côi, âm trầm dội vang, bà ta như là bọn gia trưởng có du͙ƈ vọиɠ khống chế cực cao, điên cuồng gào khản: "Bắt đám trẻ muốn chạy trốn về trừng phạt thật nặng! Dìm chết đứa cầm đầu xuống hồ rửa tội!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.