Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 111: Trại mồ côi Tình Thương (31)



Chương 111: Trại mồ côi Tình Thương (31)

Edit: Nhi + Beta: Hà

Cuối cùng y tá khoan thai tới muộn cũng tới nâng Bạch Liễu và Lưu Hoài xuống.

Đêm này đã định sẵn là một đêm hỗn loạn. Mộc Kha hoảng loạn chạy theo sau, hình như đám trẻ con quái vật trong bệnh viện cũng bị vụ nổ lớn này dọa, biến mất tăm hết.

Sau một hồi chữa trị sơ sài và ngắn ngủi, hai người bệnh Bạch Liễu và Lưu Hoài chỉ mất máu quá nhiều chứ không bị thương vì vụ nổ nên nhanh chóng được nâng ra khỏi phòng giải phẫu, đưa về phòng bệnh của mình.

Thật ra các y tá cũng muốn đưa bọn họ vào ICU, nhưng hiện tại phòng ICU đã đầy những người bệnh khác rồi. Thương thế của Bạch Liễu và Lưu Hoài lại tương đối nhẹ hơn, nên chỉ có thể ở phòng bệnh bình thường của mình.

Như Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương bị thương nặng giờ đang nằm trong ICU ở tầng hai. Hiện tại vẫn còn hôn mê, trước mắt trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại. Đương nhiên Bạch Liễu từng nghĩ tới việc nhân lúc này đi ám sát hai người họ luôn, nhưng tiếc là phòng ICU luôn có y tá, bọn họ không thể vào được.


Hơn nữa bây giờ bọn họ không có lực lượng tấn công chính.

Lưu Hoài mất hai tay, thể lực và HP của Bạch Liễu gần như đã hao hết, đụng nhẹ một cái cũng có thể chết, chỉ có Mộc Kha còn tốt, nhưng cũng chỉ còn 6 điểm HP quý giá mà thôi.

Mà cho dù Mộc Kha có cầm dao găm đi xuống chém, còn Miêu Cao Cương nằm bất động ở đó, thì Mộc Kha chém hết một tiếng đồng hồ cũng chém không vỡ phòng ngự của Miêu Cao Cương được.

Hơn nữa nếu lỡ đánh thức hai người này, kẻ chết trước sẽ là bọn họ — cho nên án binh bất động là lựa chọn tốt nhất hiện giờ, vì mục đích của bọn họ cơ bản đã đạt tới.

Phòng bệnh của Bạch Liễu và Mộc Kha đều bị nổ tan tành, hai người không về được phòng bệnh của mình. Vụ nổ lần này của Bạch Liễu khiến phòng bệnh còn lại rất ít ỏi, họ lại không thể ở cùng phòng bệnh với nhà đầu tư quái vật khác. Sau một hồi phối hợp, ba người như mong muốn được y tá sắp xếp cho ở cùng một phòng — 501, phòng bệnh của Lưu Hoài.


Lưu Hoài nằm trên giường, Mộc Kha và Bạch Liễu xé sách thành từng trang giấy lót trên mặt đất, chuẩn bị tạm bợ qua một đêm.

Sau khi Bạch Liễu chuẩn bị xong giường của mình cũng không nằm xuống ngay, mà lấy một cây bút từ ngăn kéo, kê trang giấy xé ra lên đùi, dường như tùy ý viết viết vẽ vẽ gì đó.

Mộc Kha tò mò xích lại xem: “Bạch Liễu, anh đang viết gì vậy?”

Bạch Liễu nói: “Tôi đang sắp xếp lại manh mối hiện có trong và ngoài trò chơi.”

“A! Nói tới manh mối mới nhớ, Bạch Liễu!” Mộc Kha như chợt nhớ tới gì đó, bắt đầu nghiêm túc báo lại với Bạch Liễu, “Lúc tôi ở dưới lật xem hồ sơ bệnh phát hiện một chuyện. Tuy rằng【Phương thuốc kéo dài mạng sống 】bảo lựa chọn trẻ em có “huyết thống thuần khiết” tốt nhất có lẽ là trẻ em có quan hệ huyết thống gần gũi. Nhưng khi tôi xem tư liệu bệnh án ở dưới, phát hiện phần lớn đứa trẻ mà người bệnh nhà đầu tư chọn để lấy máu—”


“ — Không hề có quan hệ huyết thống với bọn họ, nhưng cuối cùng vẫn đạt được hiệu quả trị liệu khá tốt, phải không?” Bạch Liễu nhìn những gì ghi trên giấy, “Trường hợp dựa vào hệ thống giả thiết ra quan hệ huyết thống với “trẻ em” của mình như chúng ta dù sao cũng chỉ là thiểu số.”

“Đoán theo lẽ thường và thực tế thì phần lớn nhà đầu tư không thể dùng trẻ em có quan hệ huyết thống với mình để làm phương thuốc cổ truyền thế này được. Hơn nữa bọn họ tìm trẻ em ở trại mồ côi không phải vì tìm đứa trẻ có quan hệ huyết thống với mình.”

Bạch Liễu tiện tay vẽ một căn phòng nhỏ giống trại mồ côi, lại vẽ hai ba bóng dán【Nhà đầu tư】cao gầy, ở giữa trại mồ côi và【Nhà đầu tư】viết một câu【Có lẽ không có mối liên hệ về huyết thống】.
Bạch Liễu như có điều suy nghĩ, gõ gõ bút xuống mặt giấy: “Cho nên quan hệ huyết thống chỉ là một ý của【huyết thống thuần khiết trong【Phương thuốc kéo dài mạng sống】. Rất có thể đó chỉ nhằm vào người chơi được hệ thống tạo cho NPC trẻ em có quan hệ huyết thống như chúng ta mà thôi. Còn đối với những nhà đầu tư và chủ xí nghiệp khác ở đây,【huyết thống thuần khiết】rõ ràng còn có một định nghĩa khác.”

“Cũng chính là trẻ em phù hợp với định nghĩa này không chỉ là trẻ em có quan hệ huyết thống, mà còn có trẻ em khác phù hợp tiêu chuẩn【huyết thống thuần khiết】trong【Phương thuốc kéo dài mạng sống】nữa. Lúc tôi lật tư liệu bệnh án ở dưới cũng nghĩ như thế.” Mộc Kha gật đầu tán đồng với với cách nói của Bạch Liễu, nhưng rất nhanh lại mờ mịt: “Có điều tôi cũng không rõ lắm tiêu chuẩn cụ thể mà những nhà đầu tư lựa chọn trẻ em【huyết thống thuần khiết】để lấy máu là gì.”
“Nếu【huyết thống thuần khiết】là cần nhóm máu của trẻ em giống với của nhà đầu tư, theo tôi nhớ được, bọn họ chọn trẻ em bất luận là phân theo nhóm máu ABO hay RH, thì nhà đầu tư và trẻ em lấy máu cũng không có nhóm máu giống nhau.” Mộc Kha dựa theo trí nhớ của mình, căn cứ chuẩn xác trình bày phân tích.

“Hơn nữa tôi có dựa vào chỉ tiêu kiểm tra máu của trẻ em bị chọn đơn giản phân tích theo trí nhớ. Nhưng bất luận là chỉ tiêu sinh hóa, hàm lượng huyết sắc tố, thậm chí cả thông tin về bối cảnh và địa phương tôi cũng nhớ kỹ, cũng chẳng thể nhìn ra tiêu chuẩn【 nhà đầu tư】chọn lựa【trẻ em 】là gì. Thực tế tôi không rõ lắm định nghĩa 【huyết thống thuần khiết 】này.”

Lông mày Mộc Kha càng thêm hoang mang nhíu chặt lại: “Hơn nữa sau khi đọc một lượng lớn những tư liệu bệnh án đó, tôi phát hiện một điểm rất kỳ quái, đó là phần lớn những trẻ em bị chọn lấy máu đều không mấy khỏe mạnh…”
“ — Đều có các dạng khuyết tật khác nhau, hoặc là nói bệnh tật bẩm sinh đúng không?” Bạch Liễu dừng mắt ở một chỗ nào đó trên tờ giấy, “Có phải cậu đang thắc mắc vì sao nhà đầu tư không chọn những đứa trẻ khỏe mạnh kiện toàn, mà lại chọn những đứa trẻ yếu hơn thoạt nhìn có các loại bệnh tật bẩm sinh này?”

“Đúng vậy.” Mộc Kha nhanh chóng gật đầu, cậu ngạc nhiên nhìn Bạch Liễu. “Sao anh lại biết? Đây là một quy luật mà tôi phát hiện ra sau khi đọc rất nhiều tư liệu bệnh án đấy.”

“Thật ra lúc trước tôi có nghĩ tới chuyện này, nhưng tôi tưởng đây là hướng đi chỉ có người đầu óc không bình thường như tôi mới nghĩ ra, rất không thể tưởng tượng mà. Nhưng nghe về thân thế Lưu Giai Nghi xong đã nghiệm chứng suy nghĩ của tôi.” Ánh mắt Bạch Liễu trầm xuống, vẽ ra một bé gái trong trại mồ côi, lại tô đen đôi mắt của em bằng bút chì, ngữ khí không rõ, “【Huyết thống thuần khiết】không hề liên quan đến các chỉ tiêu sinh lý như nhóm máu, chỉ tiêu sinh hóa, hàm lượng huyết sắc tố v.v.”
Lưu Hoài nghe thấy tên Lưu Giai Nghi, khó khăn xoay người ngồi dậy, nhìn về phía Bạch Liễu.

Bạch Liễu rũ mắt nhìn bé gái trên tờ giấy: “【Huyết thống thuần khiết】là chỉ những đứa trẻ vẫn giữ nguyên huyết thống thuần khiết về mặt luân lý.”

“Chúng là những đứa trẻ do họ hàng gần sinh ra, vì thế đầy rẫy khuyết tật bẩm sinh.”

【Thông báo hệ thống: Chúc mừng tuyến thân phận chính của người chơi Bạch Liễu mở khóa nhánh tin tức ẩn – Hàm nghĩa thật sự của huyết thống thuần khiết】

【Thông báo hệ thống: Trong đám trẻ có một đứa bé đặc biệt, chỉ mình máu của nó cũng đủ cứu một vị người chơi nhà đầu tư, không cần dùng thêm máu, cũng không cần quan hệ huyết thống tương ứng. Nó là đứa trẻ như thuốc giải vạn năng trong trò chơi《Trại mồ côi Tình Thương》này nha! Đoán xem nó là ai nào.】
Bạch Liễu vừa dứt lời, trong phòng bệnh chợt im lặng vài phút.

Sau đó Mộc Kha mới lạnh sống lưng, rợn cả người nhẹ giọng hỏi: “... Không thể nào đâu? Mấy nhà đầu tư đó cố ý tìm trẻ em có khuyết tật bẩm sinh sao?”

Bạch Liễu vẽ một ô vuông và một vòng tròn trên giấy, ở giữa dùng một đường thẳng đại biểu cho giao phối nối lại với nhau, sau đó lại viết【Aa 】và【Aa 】lên trên — Mộc Kha liếc mắt một cái đã nhận ra đây là một sơ đồ di truyền sinh vật.

“Theo cách nói thông thường, trong mỗi người nhìn như bình thường như chúng ta đều có xác suất mang theo gene lặn không bình thường. Mà họ hàng gần kết hợp sẽ tăng xác suất những gene lặn này tập hợp lại, cũng dẫn tới sinh ra trẻ em dị dạng bẩm sinh. Xác suất này gọi là hệ số của hôn nhân cận huyết.” Bạch Liễu nói, “Thường thức y học của tôi tàm tạm, nhưng vì làm trò chơi nên có đọc qua vài cuốn sách liên quan. Nghe nói họ hàng gần sinh sản sẽ gia tăng tỉ lệ bất thường nhiễm sắc thể.”
Tâm trạng Mộc Kha phức tạp nghĩ, vì làm trò chơi mà bình thường Bạch Liễu đã đọc gì vậy… Khó trách mấy trò chơi làm ra phần lớn không được duyệt…

“Những trẻ em có【huyết thống thuần khiết】mà những nhà đầu tư này muốn cũng không đồng nghĩa với trẻ em dị dạng. Họ hàng gần kết hợp đúng là sẽ tăng xác suất sinh ra đứa trẻ dị dạng, nhưng không đại biểu những trẻ em dị dạng đều là do họ hàng gần sinh ra, điều kiện này vừa không thiết yếu cũng không đầy đủ đối với hai bên.” Mộc Kha lâm vào suy tư, cậu chống cằm hỏi lại, “Hơn nữa những đứa trẻ này lúc đến trại mồ côi đa phần đều không tên không tuổi, cũng không biết bối cảnh gia đình cụ thể thế nào, chỉ biết địa chỉ. Những nhà đầu tư này làm sao xác định được đứa nào có【huyết thống thuần khiết】?”
“Nơi này còn có một cơ chế sàng chọn nữa.” Bạch Liễu chậm rãi ngước mắt, “Bọn họ lựa chọn những đứa trẻ có bệnh tật đặc thù để nhận nuôi, ví dụ như bệnh bạch tạng, bệnh tim, bao gồm tình huống như Lưu Giai Nghi, tiếp đó lại lần nữa sàng chọn đứa trẻ có【huyết thống thuần khiết 】từ những đứa trẻ còn lại.”

Mộc Kha mê mang: “Nhưng dưới tình huống chẳng có tí tin tức nào về cha mẹ hay gì đó liên quan thì làm sao chọn lọc ra những đứa có【huyết thống thuần khiết】 từ trong cả đám trẻ như vậy? Tiêu chuẩn họ hàng gần vốn không có cách chọn lọc mà…”

“Có cách.” Bạch Liễu nhàn nhạt nói, “Chẳng phải cậu đã từng thấy quá trình chọn lọc này một lần rồi sao?”

Mộc Kha ngẩn ra: “Tôi từng thấy ư…”

Đột nhiên cậu như nhận ra gì đó, nghiêng đầu nhìn tờ giấy trên tay Bạch Liễu, vừa nãy Bạch Liễu mới vẽ một cây nấm đại biểu cho linh chi máu.
Mộc Kha cảm giác không thể tin được, bừng tỉnh mở miệng: “... Sự kiện trúng độc nấm ở trại mồ côi…”

“Linh chi máu là loài nấm hút máu trẻ em để sinh trưởng. Nó cần máu của trẻ em có 【huyết thống thuần khiết】mới có thể sinh trưởng bình thường. Linh chi máu chính là một tiêu chuẩn chọn lọc hoàn hảo.” Bạch Liễu chẳng hề để ý, tô tô đồ đồ vẽ trên cây nấm, “Sau khi ăn phải nó nếu trẻ em nào bị ký sinh sẽ không xuất hiện dấu hiệu trúng độc rõ ràng, mà là dấu hiệu bị thiếu máu rất nhỏ, chứng tỏ linh chi máu đó đang hút máu của đứa trẻ này, vậy đứa trẻ đó là đứa phù hợp với tiêu chuẩn【huyết thống thuần khiết】.”

“Trại mồ côi ở hiện thực thường xuyên xảy ra sự kiện trúng độc nấm, tôi cảm thấy rất có thể là vì đang chọn lọc trẻ em phù hợp tiêu chuẩn. Nhưng lúc trước có lẽ do khống chế hàm lượng nên những đứa trẻ đó không trúng độc quy mô lớn rồi chết. Những đứa trẻ sau khi ăn không bị trúng độc chính là đứa trẻ phù hợp tiêu chuẩn【huyết thống thuần khiết】. Tôi đoán có thể khoảng trong ngày quốc tế thiếu nhi, sau khi kiểm tra xác nhận đơn giản với nhà đầu tư xong thì những tốp trẻ em này sẽ “bỏ nhà trốn đi” mất tích khỏi trại mồ côi.”
Bạch Liễu lười nhác nói: “Nhưng đến cùng là tự bản thân đứa trẻ chạy, hay là sau khi được nhà đầu tư lựa chọn, trại mồ côi đã lén chuyển đến nơi ở của nhà đầu tư trở thành túi máu thì không biết được.”

Mộc Kha nổi da gà đầy mình, cậu chà xát hai tay, chần chờ mở miệng hỏi: “... Nhưng nếu như vậy án trúng độc lần này của Lưu Giai Nghi không thể giải thích được…”

“Đúng!!!” Lưu Hoài sắc mặt đen kịt gia nhập thảo luận, trên mặt hắn ta còn có sợ hãi, “Lúc Giai Nghi xảy ra chuyện trại mồ côi này đã không còn nhà đầu tư tới chọn lựa nữa mà! Tại sao vẫn xảy ra sự kiện trúng độc quy mô lớn như vậy chứ!”

Bạch Liễu nâng mắt, nhàn nhạt nhìn về phía Lưu Hoài đang nằm trên giường: “Trại mồ côi trong hiện thực sắp đóng cửa, không ai đồng ý nhận “hàng hóa trẻ em” đã bị vứt bỏ này, nhưng những “hàng hóa” này thực tế lại có giá trị cực cao bằng với mạng sống. Nếu cậu là người bảo quản những hàng hóa này, cậu sẽ làm thế nào?”
Lưu Hoài ngồi trên giường kinh nghi bất định nhìn Bạch Liễu, như đang sợ hãi người này lại có thể lạnh nhạt tới mức so sánh trẻ em với hàng hóa.

Bạch Liễu thờ ơ nói tiếp: “Nếu tôi là viện trưởng của trại mồ côi, vì thu thêm nhiều lợi ích từ đống “hàng hóa” này, tôi sẽ chủ động bắt đầu từng bước sàng chọn, lựa chọn những hàng hóa hữu dụng nhất, đồng thời tiêu hủy những thứ hàng vô dụng lãng phí tài nguyên. Hơn nữa dùng những hàng hóa chất lượng tốt đã được lựa ra làm “lợi thế”, bắt đầu tiến thêm một bước tiếp xúc với nhà đầu tư mới.”

Nói rồi, Bạch Liễu nhìn về phía Mộc Kha, Mộc Kha đột nhiên nhớ tới cha mình hình như chuẩn bị đầu tư vào trại mồ côi này, cậu điên cuồng xua tay: “Tuy rằng cha tôi không phải người tốt lành gì, nhưng nếu viện trưởng trại mồ côi đưa ra kiểu… kiểu đề nghị thế này, ông ấy sẽ không chấp nhận đề nghị điên rồ như vậy! Ông ấy là người có điểm đạo đức mấu chốt!”
“Thật vậy không?” Bạch Liễu chợt đè thấp giọng, nghiêng người lại gần Mộc Kha, Mộc Kha bị ánh mắt Bạch Liễu nhìn, theo bản năng lùi về phía sau vài bước.

Tròng mắt đen nhánh của Bạch Liễu trong phòng bệnh tối tăm mênh mang có vẻ quỷ dị lại ngập tràn sự chuyên chú kỳ dị nào đó. Khi cậu nhìn như vậy, hệt như đang dùng ánh mắt khơi dậy ý tưởng tăm tối nhất từ nơi sâu thẳm trong não người khác.

“Nếu tôi nói cho cha cậu biết năm đứa trẻ này sắp bị linh chi máu hút khô máu rồi, ông không cần thì chúng cũng sẽ chết, nếu ông báo cảnh sát tôi sẽ lập tức gϊếŧ chúng, ông làm như thế thật lãng phí mạng sống của mấy đứa trẻ đó…”

“... Ông đã lớn tuổi vậy rồi, khó tránh khỏi có ung thư hay bệnh tam cao (*) gì đó. Không chuẩn bị chút đường lui gì cho mình sao? Con của ông hẳn là bị bệnh tim nhỉ, thứ linh chi máu này có thể trị bách bệnh, bao gồm bệnh của con ông…”
(*) Bệnh tam cao: cao huyết áp, cao mỡ máu, cao đường huyết (tiểu đường).

“... Ông chỉ cần cho những đứa trẻ này ăn ngon uống tốt trước khi chết là được. Dù sao cũng là trẻ em dị tật, sau này trưởng thành cũng không thể bước vào xã hội được, thế thì cuộc sống sau này sẽ rất vất vả, chỉ có thể ở mãi trong cái trại mồ côi nhỏ hẹp này…”

“... Có vài đứa trẻ thật ra có bệnh trầm cảm và khuynh hướng tự sát rất nặng. Chúng tôi cũng đủ mọi cách cũng không trị khỏi được, vì là bẩm sinh rồi. Ông cũng biết họ hàng gần sinh ra không sống được bao lâu. Chúng nó đều tự nguyện cả đấy, đúng, sao lại cưỡng ép những đứa bé đó được? Chúng tôi đều nói chuyện với chúng rất rõ ràng, nói sau này sẽ cho chúng bánh kem và đồ chơi, sau đó đứa nào cũng vô cùng vui vẻ…”
“... Thay vì để cho chúng càng lớn lên càng đau khổ sống hai mươi mấy năm, chi bằng ông cho chúng vật tư đủ đầy đơn giản vui vẻ sống mấy năm, hơn nữa dù cho không làm như thế, chúng cũng không sống được bao lâu…”

“Trại mồ côi của chúng tôi là nơi làm việc thiện…” Bạch Liễu rũ mắt, dùng chất giọng như đang câu dẫn người ta sa đọa nhẹ giọng nói với Mộc Kha đã sợ tới mức co rúm vào góc tường, “Chúng tôi còn thương những đứa trẻ này hơn cả ông, làm sao hại chúng được? Hơn nữa ông làm như thế là đang cứu chúng, để kiếp này chúng sống tốt hơn một chút, sau đó đưa chúng đi đầu thai kiếp sau tốt hơn.”

Bạch Liễu từ từ nâng mắt, dùng một ánh mắt bình tĩnh như đã đoán được từ trước nhìn Mộc Kha: “Lúc này thì sao? Cha cậu sẽ chọn thế nào?”

Mộc Kha bị ánh mắt kia của Bạch Liễu nhìn đến tim tê liệt một hồi, cậu há miệng thở dốc, nhưng một chữ cũng không thốt nên lời.
“Đừng hy vọng xa vời có thể dùng đạo đức của con người ước thúc bọn họ nhận lấy lợi ích.” Bạch Liễu lãnh đạm thu hồi ánh mắt của mình, ngồi về vị trí ban đầu, “Vì như thế chỉ khiến cách nhận lấy lợi ích cuối cùng lại diễn ra dưới hình thức đạo đức.”

Lưu Hoài ngồi liệt trên giường, hắn ngây người rất lâu rồi, từ tận đáy lòng hắn thật sự sợ hãi, chậm chạp mở miệng: “... Bạch Liễu, nếu Giai Nghi hiện tại bị thứ nấm này chọn hút máu, vậy thì nếu không nhanh chóng qua màn tìm ra cách giải quyết linh chi máu, Giai Nghi sẽ…”

Bạch Liễu im lặng, cậu không trả lời Lưu Hoài mà chỉ trở lại chỗ ngồi cũ, đôi mắt nặng nề nhìn bé gái cậu vẽ ra trên tờ giấy.

Đường cong trắng đen phác họa ra cô bé cuộn tròn hai chân, Bạch Liễu viết số HP trên người em — 50 (?).
Số này đại diện cho HP của Lưu Giai Nghi không rõ, hơn nữa đang có thể liên tục mất đi.

Trại mồ côi Tình Thương, rạng sáng thứ tư, 3 giờ 45 phút.

Phòng học thủ công.

Trừ Bạch Lục, bốn đứa trẻ khác đều bị cô nuôi khóa trái cửa nhốt trong phòng học thủ công phía sau trại mồ côi.

Phòng học thủ công này nằm sâu bên trong trại, ba vách tường đều không có cửa sổ, mặt có cửa sổ duy nhất cũng là đối diện hành lang, nơi có WC – hộ công và cô nuôi thường lại chỗ này đi WC, dẫn tới phòng học thu công này vô cùng thích hợp để làm một ngục giam nhỏ, nhốt lại đứa trẻ không ngoan muốn chạy khỏi trại mồ côi.

Trong phòng học có vài miếng vải vẽ tranh, đồ dán, vải vụn vân vân có thể dùng làm đồ thủ công, bị vứt bừa bãi trên đất. Đây cũng là nơi lúc trước bọn họ làm lễ vật cho nhà đầu tư, nhưng mấy thứ này bày bừa ra trên đất không phải vì đám trẻ làm lễ vật hôm qua, mà là vì nhóc Miêu Phi Xỉ đang phẫn nộ và nôn nóng.
Nó điên cuồng quét hết đồ vật xuống đất, đi tới đi lui trong phòng học. Miêu Cao Cương không nói một lời nhìn nó làm gì thì làm, Miêu Phi Xỉ lại đột nhiên xoay người rống giận với Miêu Cao Cương: “Mẹ mày mau nghĩ ra cách đi! Ngày mai tao phải bị chộp ra rút máu rồi! Vậy thì chúng ta xong hết! Chết hết!”

Miêu Cao Cương vừa định mở miệng, cửa phòng học đột nhiên mở ra, cô nuôi đã kéo hai đứa trẻ sắc mặt tái nhợt Lưu Giai Nghi và Mộc Kha trở lại.

Lưu Giai Nghi và Mộc Khi vì vừa nãy đều xảy ra vấn đề nên được đưa đi kiểm tra. Lưu Giai Nghi hộc máu, Mộc Kha đau ngực. Sau khi kiểm tra xong vì tránh bọn họ chạy, cô nuôi cuối cùng vẫn đưa vào “phòng học thủ công” giống cái ngục giam nhỏ này.

Cô nuôi nói với Mộc Kha và Lưu Giai Nghi: “Hai đứa không có vấn đề gì lớn, ngoan ngoãn ở đây đi, chờ ngày mai nhà đầu tư đến đưa hai đứa đến bệnh viện tư nhân khám. Cô không muốn lại thấy có đứa nào chạy ra đâu.”
Nói xong cô ta xoay người rời đi, đóng cửa lại.

Mộc Kha thoi thóp thở, che ngực ngồi xổm xuống đất nghỉ ngơi. Lưu Giai Nghi nhíu mày dựa vào tường hít sâu, môi cắt không còn giọt máu. Hai đứa này chẳng có vẻ gì là không có vấn đề như lời cô nuôi nói.

Miêu Phi Xỉ vừa thấy hai đứa con chồng trước liền bốc hỏa, giơ cao tay lên, vừa đi lại vừa mắng: “Mẹ nó, nếu không phải tại chúng mày thì tụi tao đã chạy ra được rồi!”

Mắt thấy bàn tay sắp rơi xuống trên người cậu và Lưu Giai Nghi, theo bản năng Mộc Kha đứng lên chắn trước mặt Lưu Giai Nghi, duỗi tay bắt lấy bạt tay của Miêu Phi Xỉ, biện giải một câu: “Không có chúng tôi các người cũng không chạy ra được! Bên ngoài toàn là quái vật!”

Sắc mặt Lưu Giai Nghi suy yếu dựa vào tường từ từ ngồi bệt xuống đất, môi trắng bệch nhẹ nhàng khép mở vì dùng sức hít thở giữa khe hở ngón tay đang che miệng, trông còn tệ hơn cả Mộc Kha.
Miêu Phi Xỉ nhìn Lưu Giai Nghi yếu ớt như thế, bỗng nhiên nuốt một ngụm nước bọt. Nó kéo Mộc Kha đang chắn trước nó ra, đi từng bước đến gần Lưu Giai Nghi ở trong góc tường, đôi mắt nhìn đăm đăm, hầu hết lăn lộn không ngừng vì nuốt nước miếng: “Mẹ kiếp, ngày mai tao bị người ta ăn rồi, tao muốn mà còn chưa ăn được…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.