Đầu lưỡi Bạch Liễu ở khoang miệng tê giật, đồng tiền xu ở niêm mạc dưới lưỡi đang chuyển động nhẹ nhàng, trong mắt hắn không thể hiện cảm xúc gì, thần sắc bình tĩnh lướt qua đôi mắt sợ hãi của cậu cảnh sát nhỏ đang trông coi hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Xe vận tải mang theo theo rương kim loại dày nặng phóng như bay trên đường trong đêm khuya thanh vắng, sau đuôi còn vài chiếc xe chạy theo, cùng hướng đến một toà kiến trúc sân vận động lớn màu trắng có mái vòm nằm giữa cánh đồng hoang vu.
——————
Bên trong mái vòm kiến trúc sáng bóng màu trắng kim loại lạnh lẽo có thể phản xạ ánh sáng, mỗi một mặt đều như gương, bóng đèn to như mặt trời treo chính giữa, ánh sáng lạnh lẽo hắt ra từ các vách tường bốn phương tám hướng bắn lại đây đến chói mắt, các nhân viên đang tới lui bên trong đều phải mang kính tối màu bảo vệ mắt.
Những người cảnh sát bắt giữ Bạch Liễu đi vào toà nhà thì vô cùng thuần thục đeo kính bảo vệ mắt cho mình, còn Bạch Liễu đang bị họ dùng xích kim loại trói lại thì không có chiếc kính bảo vệ mắt nào.
Ở nơi có ánh sáng cao độ, không chỉ không mang kính bảo vệ mà còn mở to mắt, thì chỉ cần một hai giây thôi tròng mắt liền sẽ mất đi công năng thị giác bình thường, chỉ có thể nhìn thấy quầng sáng yếu ớt, nếu nhìn chăm chú trong thời gian dài thì có thể sẽ xuất hiện tình trạng quáng tuyết, tròng mắt bị bỏng ánh sáng dẫn đến mù loà.
Vốn dĩ Bạch Liễu muốn liếc mắt quan sát cấu tạo kiến trúc bên trong toà nhà để tìm thời cơ chạy trốn, nhưng rõ ràng loại ánh sáng cường độ cao được thiết kế như thế này chính là để đối phó với những người muốn ghi nhớ sơ đồ đường đi để trốn thoát như hắn.
Dưới ánh sáng ở đây, tròng mắt người bình thường cơ bản không thể nào nhìn đến bất cứ thứ gì, càng không thể ghi nhớ đường đi.
Bạch Liễu nháy mắt từ bỏ ý tưởng này, hắn nghe lời nhắm mắt lại, bị những người khác kéo túm đi về phía trước.
Những người này cuối cùng đem Bạch Liễu đến một căn phòng nhỏ hình vuông bằng kim loại xám không quá cao. Trong phòng có một cái bàn và hai cái ghế, trên bàn để một chiếc đèn bàn rất cao đang bật sáng, trên vách tường là một cái cửa sổ nhỏ như cái cửa sổ trên xe. Bạch Liễu có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài cửa sổ nhỏ truyền đến.
“Báo cáo phó đội trưởng chi đội số 3! Tiểu đội đã thành công bắt được dị đoan hình người nguy hiểm mã số 006!”
“Nhiệm vụ lần này không ai nổi điên! Không ai bị dị đoan thôi miên hoặc tự sát! Không ai bị dị đoan công kích vật lý gây tổn thương cơ thể! Do Đường đội dự đoán quái vật dị đoan thuộc màu đỏ nguy hiểm cao nên khi bắt giữ đã điều động 5 chiếc xe thiết giáp đã cải tạo, 17 chi quản thúc súng ống và 1 chi đạn pháo ống, 33 đội viên chi đội số 3, trước mắt không có tiêu hao bất kỳ đội viên hay vũ khí nào, nhiệm vụ đã hoàn thành viên mãn!”
Một giọng nam ôn hoà nói: “Làm phiền các đội viên rồi, tiếp theo tôi sẽ tự mình thẩm vấn điều tra vật dị đoan này.”
Giọng nói người báo cáo có chút nóng nảy: “Đội trưởng Tô, anh vội gì chứ, chờ Đường đội đến rồi hãy đi cùng anh ấy! Hai người đề phòng tốt hơn, hơn nữa là cũng nhờ Đường đội dốc hết sức chủ trương đêm nay mới bắt giữ được tên dị đoan này, anh đối mặt một mình như vậy thật quá nguy hiểm đi!”
” Đường đội đâu rồi nhỉ?”
Giọng nói ôn hoà kia có chút vi diệu trở nên lãnh đạm, nam nhân được gọi là Tô đội kia dường như có chút thất vọng mà thở dài một hơi: ” Đêm nay phát điên một hồi làm chúng ta đi bắt dị đoan, sau đó lại đi uống rượu rồi, bây giờ không biết đang say xỉn ở đâu, gọi điện thoại cũng không bắt máy, cho người đi tìm đi.”
” … Đường đội lại đi uống rượu?” Giọng nói của người đội viên kia có vẻ không thể tin tưởng được, “Sao anh ấy lại vậy được chứ?! Nhiệm vụ đêm nay chính là anh ấy vận dụng đặc quyền đội trưởng, ra lệnh mạnh mẽ bắt hết các dị đoan đã điều tra trước đó! Không phải Đường đội đã nói là sẽ đích thân làm sao? Như thế nào lại đi uống rượu chứ?”
“Cũng không phải là lần đầu tiên anh ta đột nhiên nổi hứng lên rồi yêu cầu chi đội đến địa phương kỳ quái nào đó bắt quái vật.” Đội trưởng Tô cười khổ một tiếng, “Anh ta uống say thì nhìn ai cũng thành quái vật, bất quá đây là lần đầu tiên vận dụng đặc quyền đội trưởng, đêm nay anh ta nghiêm túc cung cấp tin tức dị đoan hình người tên Bạch Liễu này vô cùng chi tiết chính xác, tôi còn tưởng rằng anh ta điều tra ra thì sẽ muốn tự mình làm, bây giờ nhìn tình huống này, nói không chừng người ta chỉ là một dân chúng bình thường vô tội …”
“Tôi đi vào xem trước tình hình như thế nào đã.”
Vừa nói xong thì cánh cửa căn phòng nhỏ bằng kim loại giam Bạch Liễu bị đẩy ra.
Người đến là một nam nhân tầm 30 tuổi, khuôn mặt văn nhã khiêm tốn, thân mặc một bộ cảnh phục ngay ngắn, mang theo mặt nạ phòng hộ và bao tay da màu nâu, vóc người cao hơn 1 mét 8, có một đôi mắt màu vàng xám hoặc là màu hổ phách nhạt dịu, mái tóc có vẻ như đã lâu không chăm sóc, nửa dài rũ xuống hai bên mặt, mắt có vẻ thức đêm mà hiện lên quầng thâm, nhưng tổng thể nhìn sạch sẽ, ngăn nắp, có vẻ như là một nam nhân biết cách giữ gìn tốt trạng thái sinh hoạt của mình mặc dù phải làm việc ở cường độ cao, ánh mắt đầu tiên nhìn qua giao tiếp vừa đủ, là loại hình làm người ta phải buông lỏng cảnh giác khi tiếp xúc.
Ánh mắt Bạch Liễu dừng ở tấm thẻ thân phận kẹp trên túi áo nguc: 【 Phó đội trường chi đội 3 Cục Xử lý Dị đoan Nguy hiểm —— Tô Dạng 】
Tô Dạng ngồi đối diện Bạch Liễu có vẻ hơi xa cách đề phòng, anh ta chú ý Bạch Liễu đang quan sát tấm thẻ thân phận của mình thì chỉ chỉ vào nó, ngẩng đầu lên bất đắc dĩ giải thích cho Bạch Liễu: “Vị đồng chí này bị cu0ng ép bạo bực bắt đi chắc khó mà tin tưởng, nhưng chúng tôi thật sự là cục chính quy của quốc gia.”
Bạch Liễu không nóng không lạnh giương mắt nhìn Tô Dạng, không đáp lời.
Tô Dạng càng thêm bất đắc dĩ: “Cục của chúng tôi, tuy rằng nghe có vẻ không thực tế, nhưng rất nhiều người dân không biết rằng, trên thế giới này không biết từ khi nào đã xuất hiện rất nhiều sự tồn tại mà kho4học thường thức của nhân loại hoàn toàn không thể giải thích, đó là những thứ giống như quái vật, chúng tôi gọi chúng nó là dị đoan.”
“Những dị đoan đó có thể thôi miên làm người khác nổi điên hoặc hút máu người, mà xử lý chúng ít nhiều gì cũng gây tổn hại cho người dân, vì vậy chúng tôi thành lập một bộ phận chuyên giải quyết những tình huống liên quan đến dị đoan, tối nay những người tham gia chiến dịch đều là thành viên của cục chúng tôi.”
Bạch Liễu nhướng mí mắt lên: “Vậy thì có liên quan gì đến tôi? Tôi nhìn giống dị đoan lắm à?”
Tô Dạng không trực tiếp trả lời Bạch Liễu mà lấy một cái điều khiển từ xa trên bàn trước mặt từ Bạch Liễu, nhắm ngay vách tường nhẹ nhàng ấn một cái, trên vách tường ch4m rãi hạ xuống một cái màn hình màu trắng, đối diện là một cái máy chiếu, bắt đầu mở một tập tin PPT trên màn hình:
【Bộ phổ cập kho4học xử lý dị đoan nguy hiểm】
Tô Dạng nhìn về phía Bạch Liễu: “Trước tiên tôi sẽ giải thích một chút về loại dị đoan mà tôi vừa nói, sau đó sẽ bàn chi tiết về trường hợp của cậu. Như tôi đã nói, tuy rằng bộ phận tôi phụ trách những loại dị đoan trên thế giới nhưng cũng mới thành lập cách đây không lâu thôi, chúng tôi cũng không biết những dị đoan đó đến từ đâu, nhưng sự thật là chúng nó vẫn thường xuyên xuất hiện với rất nhiều hình dạng, người có, động vật có, cũng có dạng vật phẩm nữa.”
Tô Dạng ấn vào điều khiển từ xa, một tấm ảnh hiện ra trên màn hình PPT.
Anh ta tiếp tục nói: “Sức phá hủy của các loại dị đoan này rất đáng sợ, cậu còn nhớ vụ án nổ bom ở Kính Thành không?”
Hình ảnh trên PPT là ảnh chụp cái gương cổ mà Bạch Liễu đã từng thấy ở 《 Trạm cuối bốc lửa 》, chung quanh có một đám người ăn mặc giống Tô Dạng đang cau mày nghiêm túc đo lường thăm dò đo lường mặt gương.
Tô Dạng nói: “Đây là cái gương trong vụ án nổ bom ở Kính Thành, sau khi vụ án xảy ra thì rất nhiều công chúng nghi ngờ tại sao hung thủ lại có thể trắng trợn táo bạo mang bom lên tàu điện ngầm như vậy, kiểm tra an ninh không có tác dụng hay sao, lúc ấy chúng tôi công bố với bên ngoài là bọn trộm dấu bom trong gương, kết quả là bị chửi bới đến gần một tháng, nói chúng tôi vì muốn đùn đẩy trách nhiệm mà cái gì cũng phát biểu được, vì độ lớn và độ dày của bom cơ bản là không có khả năng chứa được một lượng bom như cả nhà máy được.”
Anh ta lại ấn một cái trên điều khiển từ xa, hình ảnh trên màn hình chuyển đổi, vẫn là đám người đang mặc đồ phòng hộ lúc nãy nhưng lúc này biểu tình bọn họ rất khiếp sợ, móc một quả bom to từ trong gương ra, hình ảnh này thật sự hoàn toàn phản không gian và thường thức của con người.
“Nhưng sự thật chính là như vậy.” Tô Dạng quay đầu nhìn về phía Bạch Liễu, “Sau vụ nổ chiếc gương bị vỡ vụn, chúng tôi tốn không ít công sức mới thu thập đủ các mảnh vỡ tái chế lại nó. Sau đó chúng tôi đã làm rất nhiều kiểm tra đo lường và thực nghiệm với chiếc gương, phát hiện nó giống như một không gian gấp vậy, có thể lấy từ trong bên nó các loại đồ vật kích thước lớn nhỏ, ngoài ra, đồ vật đã bỏ vào gương thì không thể nào bị phát hiện dưới X-quang hoặc các trang bị kiểm tra đo lường.”
“Sau một thời gian dài thực nghiệm và kiểm tra thì chúng tôi còn phát hiện ngoài việc chứa vật phẩm ra, chiếc gương còn có chức năng hiện thực hóa tinh thần, nếu nhân viên thực nghiệm nhìn mặt gương trong thời gian dài thì trong gương sẽ xuất hiện loại đồ vật mà họ không mong muốn nhìn thấy nhất.”
“Qua điều tra chúng tôi phát hiện, trước đây trong gương xuất hiện bom là bởi vì anh em bọn trộm kia sau khi trộm được tấm gương thì rất sợ làm vỡ nó, sợ tất cả những thứ có thể làm vỡ chiếc gương quý giá này, hơn nữa bọn chúng ngày đêm nhìn chăm chú vào mặt gương để canh chừng, cho nên sự sợ hãi của bọn chúng biến thành bom tồn trữ bên trong gương, cuối cùng xảy ra vụ nổ trên đoàn tàu như chúng ta đã biết.”
Hình ảnh trên PPT lại thay đổi, lần này biến thành một hình ảnh thuyết minh:
【 Tên vật phẩm dị đoan 】: Kính Murphy
【 Mã số 】: CEDT-0714
【 Báo cáo 】: Được phát hiện sau vụ nổ bom trên tàu hỏa ở Kính Thành, đoàn tàu nổ mạnh trước khi tiến vào ga cuối, đã xác thực các nạn nhân đều tử vong do vụ nổ và bị mảnh kính ghim vào cơ thể ……
…. Sau khi thu thập đủ các mảnh vỡ thì chúng tự động ghép lại nguyên trạng thành kính hoàn chỉnh, không tìm thấy dấu vết bị bể vỡ trước đó..
… Sau nhiều thứ nghiệm, nếu người thực nghiệm nhìn vào gương hơn mười bảy phút thì vật phẩm trong gương sẽ thay đổi thành vật phẩm mà họ sợ hãi nhất..
【 Phương thức bảo quản 】: Đặt dưới mặt đất 17 mét, phủ vải tối màu, muốn vào phòng bảo quản vật phẩm CEDT—0714 cần phải được sự đồng ý cho phép của ba chi đội phó đội trưởng hoặc một chính đội trưởng.
【 Cấp bậc nguy hiểm】: Bậc 1 – Nhẹ – Màu đỏ
“Tất nhiên là những lần thực nghiệm sau này thì đồ vật trong gương không phải là bom nữa.” Tô Dạng mỉm cười trêu ghẹo một câu, “Chúng tôi cho một người nhân viên ghét ăn cay ăn một cái lẩu cay, sau đó để anh ta nhìn vào gương, kết quả trong gương đều là các món nước lẩu cay xé lưỡi.”
Tô Dạng tiếp tục trình chiếu các hình ảnh PPT trên màn hình: “Mới đây không lâu xảy ra vụ án trúng độc nấm ở viện mồ côi, chắc là cậu cũng đã xem bản tin trên TV phải không?”
Bạch Liễu nhìn về phía mặt tường —— trên màn hình là hình ảnh của huyết linh chi, nhưng không phải là ảnh chụp mà chỉ là hình vẽ tay.
“Giữa năm chúng tôi tiếp nhận vụ án đó, điều tra ra được những người đầu tư mấy năm trước khả năng là có liên quan đến vật phẩm này, nghe nói là có thể trị được tất cả các loại bệnh tật, nhưng tiếc là chúng tôi không có manh mối cụ thể.” Tô Dạng cười rất thành thực, tựa như vô tình quét mắt nhìn thoáng qua Bạch Liễu, “Nhưng cậu xem có trùng hợp không, sáng nay vừa có người cung cấp manh mối cho chúng tôi, đội viên của đội 2 đã đi bắt người rồi.”
Hình ảnh trên PPT lại biến thành một đoạn video ngắn của camera phòng bệnh bệnh viện.
Trong video Bạch Liễu đang đứng kế bên giường mấy đứa trẻ bệnh, mà những đứa trẻ này sau khi Bạch Liễu đi liền nhanh chóng khôi phục sức khỏe, lại còn nhìn Bạch Liễu rời khỏi phòng và nói cám ơn.
Bạch Liễu thấy hình ảnh rõ ràng mồn một như thế thì thót cả tim.
Hắn nghĩ thầm, lật cmn xe rồi!
“Sau khi cậu đi thì chúng tôi thu thập các mẫu nôn của mấy đứa trẻ để làm xét nghiệm, phát hiện trong đó có một loại sợi rất kỳ lạ.” Tô Dạng móc một bình thủy tinh nhỏ cỡ ngón tay cái từ trong túi nguc phải ra, bên trong là một sợi thực vật màu hồng được đặt trong dịch bảo quản.
Anh ta ngẩng đầu thẳng tắp nhìn về phía Bạch Liểu, “Đồng chí Bạch Liễu này, ngày hôm đó ngoài cậu ra thì không còn ai đến thăm mấy đứa trẻ cả, ngoài ra sau khi cậu đến thì sức khỏe của bọn trẻ hồi phục rất nhanh chóng, cậu có thể giải thích cho tôi biết loại sợi này từ đâu mà có không?”
Tác giả có lời muốn nói: 6 làm tốt lắm, lật xe chỉ là chuyện xui xẻo thôi! Nhân vật quan trọng còn chưa lên sân khấu đâu quý vị ạ!