Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 143



Lưu Giai Nghi hỏi: “ Thân phận của gã【 Thợ Săn Ho4Hồng  】này  rốt cuộc là gì? Tôi không thấy thông tin của gã ở tư liệu người chơi giải đấu, nhưng nếu hắn có thể tắt TV nhỏ thì ít nhất cũng phải lọt top 100 người chơi. Từ trước đến nay tôi chưa từng nghe đến có người chơi kì lạ như vậy trong top 100.”

“Bởi vì thứ hạng của gã cũng không ổn định trong top 100, hiện giờ đã bị rớt hạng rồi. Có lẽ hai người mới chơi nên không biết, cách đây mấy năm gã 【 Thợ Săn Ho4Hồng  】nằm trong top 3 người chơi đấy.”

Vương Thuấn lấy sổ ghi chép của mình lật lật vài tờ, sau đó đưa Lưu Giai Nghi và Mục Tứ Thành xem thông tin trên đó, “Thấy không? Gã ta là người chơi【 tay súng đánh thuê 】giải đấu.”

“Người chơi tay súng đánh thuê giải đấu là sao?” Mục Tứ Thành nghe không hiểu gì: “Nghĩa là gì?”

Vương Thuấn giải thích: “Nghĩa là gã 【 Thợ Săn Ho4Hồng  】này không thuộc hiệp hội nào cả, độc lai độc vãng, không thích bất cứ ai lập bè kết nhóm, có vẻ rất ghét hành động tập thể, vì vậy không ai biết khi nào gã ta sẽ vào game, nhưng mỗi năm đều sẽ tham gia giải đấu.”

“Như chúng ta đã biết, điều kiện tham gia giải đấu là 5 người mới có thể báo danh, vì vậy trong thời gian tổ chức giải đấu【 Thợ Săn Ho4Hồng  】sẽ chọn tham gia chiến đội ở hiệp hội nào đó, sau khi giải đấu chấm dứt thì lại thoát ra. Gã là người chơi giải đấu lưu động, cũng được gọi là 【 tay súng đánh thuê 】, hiệp hội nào muốn chiến đội mình có thành viên mạnh thì sẽ ra giá cao để thuê gã.”

Mục Tứ Thành hỏi: “Vậy hiện tại gã đang ở hiệp hội nào?”

Vương Thuấn lắc đầu: “Hiện tại thì gã không ở hiệp hội nào cả, hai năm qua 【 Thợ Săn Ho4Hồng  】 không tham gia giải đấu, cho dù hiệp hội nào ra giá cao để thuê, gã cũng không xuất hiện.”

“【 Thợ Săn Ho4Hồng  】rất xuất quỷ nhập thần, hơn nữa không cho người khác xem TV nhỏ của gã, còn hay thay đổi hình dạng bên ngoài, che dấu bản thân, nếu gã không muốn thì không có hiệp hội nào có thể tìm được gã, vì vậy hai người chưa từng nghe qua tên gã cũng là điều dễ hiểu.”

“Anh có tin tức chính xác của gã không?” Lưu Giai Nghi nhìn thẳng Vương Thuấn, “Rất có khả năng gã là người đã bắt Bạch Liễu.”

Vương Thuấn thở dài lắc lắc đầu: “Tường lửa của gã rất dày, tôi đã nhìn thử vài lần để đánh cắp tin tức nhưng đều thất bại.”

Lưu Giai Nghi c4n c4n môi dưới.

Nhưng Vương Thuấn lại dừng một chút rồi nói sang chuyện khác: “Nhưng  có một lần tôi đã thử đánh cắp tin tức nội tâm của gã, lần đó là trên sân thi đấu của giải đấu, khuya lắm Thợ Săn Ho4Hồng mới đến, trạng thái không tốt lắm vì vậy thi đấu thất bại, tôi liền cảm thấy khả năng có cơ hội thừa nước đục thả câu nên chờ gã ta ở cửa đăng xuất.”

Mục Tứ Thành nghe đến đó sắc mặt biến đổi, cậu chợt nhớ đến điều gì đó: “Đậu má anh Vương Thuấn, lúc trước anh tới cửa đăng xuất tìm Bạch Liễu lúc anh ta trong tình trạng giá trị tinh thần giảm thấp, có phải cũng muốn nhân cơ hội đánh cắp tin tức trong đầu anh ta không?”

Vương Thuấn giả vờ như không nghe Mục Tứ Thành mắng chửi, hắn cau mày lục lại hồi ức rồi nói tiếp:

“Tôi nhớ lúc đó trên người 【 Thợ Săn Ho4Hồng  】nồng nặc mùi rượu, gã ta nghiêng ngả lảo đảo từ game đăng xuất ra, giao diện hệ thống cũng chưa kịp đóng, cứ mở toang hoác ra thế, trên đó còn một tin nhắn nhắc nhở của hệ thống, tôi giả vờ lơ đãng đi ngang qua hắn rồi sử dụng kỹ năng ——”

Vương Thuấn hít một hơi thật sâu: “Tôi chưa từng nhìn thấy tin tức trong não nào kì quái như vậy, mọi người đều suy nghĩ về việc của mình, ví dụ như tính mạng, địa chỉ, bề ngoài, sự nghiệp, dục v0ng.v..v. nhưng trong não 【 Thợ Săn Ho4Hồng  】thì không hề có mấy thông tin đó, chỉ duy nhất xuất hiện dày đặc 1 cái tên.”

Vương Thuấn vừa nói vừa lật lật sổ ghi chép hết trang này đến trang khác.

Trên sổ ghi chép giống như bị ai đó dùng bút viết lung lung đầy hết trang chỉ 1 cái tên.

【 Tô Dạng 】.

Tô Dạng Tô Dạng Tô Dạng ——!!!

Tựa như người sắp ch3t đuối, thời khắc thống khổ nhất kịp bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, điên cuồng nhắc đến cái tên đó trong suy nghĩ, trong tiềm thức.

Vương Thuấn trầm mặc mà lật thêm một trang sổ ghi chép:

【 Rốt cuộc cậu cũng có được hạnh phúc như mong muốn, tốt quá, cậu đã đính hôn rồi 】

【 Có phải đây là thời khắc hạnh phúc nhất của cậu không? Rốt cuộc nguyện vọng của tôi đã được thực hiện rồi.】

【 Chờ tôi tiêu diệt hết ngọn nguồn tai họa, kẻ dị đoan tôi đây sẽ mang theo tất cả những gì nguy hại cho hạnh phúc cậu, cách cậu thật xa 】

Vương Thuấn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lưu Giai Nghi cùng Mục Tứ Thành: “Ngày đó tôi còn đọc được nhắc nhở trên giao diện hệ thống của gã.”

“Hệ thống nhắc nhở nói, chúc mừng người chơi thay đổi dục v0ng trung tâm, kỹ năng thân phận từ 【 Thợ Săn Ho4Hồng  】 biến thành 【 Thợ Săn Ho4Hồng Héo Tàn  】.”

Lưu Giai Nghi cùng Mục Tứ Thành liếc nhau: “Anh còn biết thông tin nào liên quan đến Tô Dạng không?”

Vương Thuấn chỉ phía dưới: “Trong đầu Thợ Săn Ho4Hồng  đều là thông tin của Tô Dạng, gã vừa nhớ đến Tô Dạng thì trên 【 tường lửa 】của gã liền xuất hiện lỗ hổng, tôi tra được khá nhiều, chờ tôi sắp xếp lại  toàn bộ thông tin đã …”

————————

Mộc gia.

Không bao lâu, điện thoại cha Mộc lại vang lên, là điện thoại internet của tên hacker kia.

Cha Mộc bắt máy, ra hiệu cho Mộc Kha đừng nóng nảy.

Ông nói với người trong điện thoại hai câu rồi che lại ống nghe quay đầu nhìn Mộc Kha: “Tra được thông tin đám người đó rồi, nhưng bọn họ không ai gặp khó khăn về tài chính, hơn nữa rất trung thành với tổ chức, dùng tiền mua chuộc xem ra rất khó.”

Mộc Kha sắc mặt biến đổi, liền nghe được cha Mộc phụ nói tiếp: “Nhưng hắn có tra ra được thông tin một người, vợ sinh con trai, vừa mới đầy tháng, con thử điều tra từ người này thử xem.”

Mộc Kha hỏi: “Người đó tên là gì ba?”

Mộc phụ nhìn Mộc Kha: “Tô Dạng.”

————————

Buổi tối 10 giờ rưỡi.

Đèn nhà của các hộ dân đều đã tắt, chỉ còn ánh đèn đường chợt lóe chợt tắt phát ra ánh sáng nhỏ nhoi. Nơi đây là quảng trường cũ, nơi đây đa số là người già và người trung niên làm việc, nghỉ ngơi đều theo quy luật nhất định, bình thường giờ này sẽ không còn ai lai vãng.

Ngay chỗ rẽ chung cư có một gian phòng còn sáng đèn, men theo ánh sáng qua khe hở bức màn nhìn bên trong là một người phụ nữ vừa mới tắm xong, ánh mắt dịu dàng nhìn đứa trẻ nằm trên giường, cô dùng tay vỗ vỗ đứa trẻ, trong miệng còn lẩm nhẩm hát một bài đồng dao không biết tên.

Có vẻ hành động của cô không được thuận lợi lắm, ngồi trên một tấm đệm dựa, khom lưng một hồi liền cảm thấy đau eo, cô nhíu mày đỡ lưng chuẩn bị đứng dậy.

Thế nhưng vừa mới cử động thì đứa trẻ trên giường bắt đầu khóc ré lên, tựa như bất an mà múa may tay chân lung tung, muốn n4mlấy ngón tay của mẹ.

Vì vậy cô bất đắc dĩ phải ngồi trở về, ghé vào bên cạnh giường em bé, trên mặt mang theo nụ cười thỏa mãn có chút mệt mỏi: “Hôm nay con làm sao vậy, cứ bám dính lấy mẹ thế này à, cũng không chịu ngủ nữa.”

Vừa nói cô vừa dùng ngón cái nhéo nhẹ chóp mũi em bé một cái, mí mắt bé nhấp nháy hắt xì, miệng ê a vài tiếng.

Lúc này đột nhiên có tiếng gõ cửa, cô vui mừng đứng dậy quay đầu hôn mặt em bé: “Ba con về rồi kìa!”

Cửa vừa mở ra, âm thanh vui vẻ từ trong cổ họng của Quý An liền biến mất: “Anh về ——”

Cô có chút kinh ngạc nhìn cô bé đang đứng ngoài cửa.

Đó là một cô bé ốm yếu, đôi mắt bị phủ một tầng sương sám xịt, ăn mặc khá mỏng manh trong thời tiết hiện tại, thoạt nhìn ngoan ngoãn lại yếu ớt. Cô bé có khuôn mặt xinh xắn giống búp bê phương Tây, có chút mê man sợ hãi nhìn người đối diện nhưng lời nói lại rất lễ phép: “Chị ơi, em xin lỗi, em bị mù, hình như em đi nhầm đường rồi, đây hình như không phải nhà của em thì phải?”

Thì ra là một cô bé mù đi lạc đường, Quý An vừa mới cảnh giác liền thả lòng tâm trạng.

Cô vừa mới sinh con, nhìn đứa trẻ nào cũng đều yêu thích, vì vậy rất nhanh dịu dàng ngồi xổm xuống đối mặt với cô bé nói chuyện: “Em ở đâu? Em có số điện thoại của người lớn trong nhà không? Chị sẽ gọi điện cho họ đến đón em.”

Cô bé kia trầm mặc lắc đầu, mấy  ngón tay đặt trước người xoắn xít lại với nhau, giọng nói mỏng manh: “Em, em không nhớ nữa.”

Tình mẹ của Quý An càng thêm lai láng: “Không sao, người lớn trong nhà em tên là gì? Em nói thử xem chị có quen biết không, chị phải nói chuyện với họ trông coi em cẩn thận một chút, sao lại có thể để em lạc ở bên ngoài thế này.”

Cô bé ngẩng đầu lên, ngữ khí rất nghiêm túc: “Dạ, anh ấy tên là Tô Dạng, chị có thể giúp em tìm anh ấy không ạ?”

Quý An nghi ngờ ch4m rãi đứng thẳng người lên: “Đây là nhà của Tô Dạng, người trong nhà em sao lại là ông xã của chị chứ?”

Cô bé, chính là Lưu Giai Nghi nháy mắt khôi phục khuôn mặt không cảm xúc, quay người nói với phía sau: “Tìm được rồi, chính là nơi này, Mục Tứ Thành, hành động đi.”

Quý An rốt cuộc phản ứng có chuyện xảy ra, cô cảnh giác mà lui về phía sau hai bước muốn đóng cửa lại thì phát hiện kéo hết sức cũng không đóng được, liền sau đó một người cao lớn trẻ tuổi bước ra.

Người thanh niên này cao hơn Quý An ước chừng cả hai cái đầu, trên cổ đeo một cái tai nghe hình con khỉ, cậu ta chỉ cần nhấc khuỷu tay chèn vào cửa thì Quý An kéo không nhúc nhích.

Đôi mắt lạnh lùng của Mục Tứ Thành nhìn về phía Quý An: “Gọi Tô Dạng ra đây.”

Quý An theo bản năng muốn lấy di động ra báo nguy, kết quả chỉ sờ thấy trống rỗng.

Ngay sau đó, cô thở hổn hển nhìn người trẻ tuổi đối diện kia không nhanh không chậm lấy ra một chiếc di động màu trắng từ trong túi, nhướng mày nhìn về phía cô: “Chị muốn tìm cái này à?”

“Cậu trộm lúc nào!” Quý An sợ hãi lắm rồi, “Hai người rốt cuộc là ai?!”

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.