Tôi Quên Mất Lý Do Tự Sát Mất Rồi

Chương 3: Thầm mến



3.1【 Người được thầm mến 】

Người sau khi chết, cũng không làm được giấc mộng.

Không cơn buồn ngủ, không cảm giác được lạnh giá, ngửi không thấy mùi vị.

Bốn phía yên tĩnh như chết, nửa bóng người cũng không có. Nhà ký túc xá xa xa từ lâu tắt đèn, đen kịt một màu.

Tôi nằm ở sân luyện tập trên ghế dài, nhìn sao đầy trời.

Lần đầu cùng Viên Lễ hôn môi, cũng là dưới bầu trời sao như vậy. Tôi nhẹ nhàng khoác lên vai cô, cúi đầu hôn lên môi của cô.

Khi đó con ngươi cô sáng ngời, so với bầu trời sao còn mê người hơn.

Vào lúc ấy, tôi xác thực tin chúng tôi là yêu nhau.

Mà cũng chỉ có tôi tự mình vững tin mà thôi.

Tôi mở bàn tay, nhắm ngay đầy trời đầy sao, nhẹ nhàng nắm chặt, giữ lấy một hư vô.

Để cánh tay xuống, Tiền Tiểu Đạo kia trương bản mặt ngu si bất thình lình xuất hiện ở tầm mắt của tôi.

Tôi sợ hết hồn: “Hơn nửa đêm nhóc chạy đến trường học làm gì?”

… Chẳng lẽ là lo lắng tôi một người cô quạnh, cho nên cố ý thăm tôi?

Tiền Tiểu Đạo ngồi xuống bên cạnh tôi, miệng lớn thở hổn hển, tựa hồ là chạy tới.

Tôi kiên nhẫn chờ hắn hoãn khí, sau đó hắn nói: “Tôi quên lấy cặp sách.”

… Tôi có thể cho hắn một quyền sao?

“Dò được tin gì không?”

“Không có.” Tiền Tiểu Đạo rất nhanh trả lời.

“Viên Lễ cô ấy…”

“Tan học cô ấy về luôn nhà, sắp thi tốt nghiệp, áp lực cô ấy nhất định rất lớn.” Tiền Tiểu Đạo đánh gãy lời tôi.

Viên Lễ thành tích hạng một hạng hai cả lớp, nhắm mắt đều có thể thi đậu đại học tốt trong thành phố tối.

Cô ấy có cái rắm áp lực.

“Không chuyện gì tôi về nhà trước, ngày mai còn phải đi học.” Tiền Tiểu Đạo thận trọng nói.

“Cút đi!” Tôi không nhịn được phất tay ra hiệu hắn cút khỏi tầm mắt của tôi.

Dù như thế nào, tôi đã chết.

Đây là chuyện ván đã đóng thuyền, làm sao đâu buồn không làm nên chuyện gì. Điều có thể làm chỉ có lên tinh thần, đi…

“Anh muốn chạy qua ký túc xá nữ!?” Tiền Tiểu Đạo thấy tôi hướng nữ sinh ký túc xá đi, vội vã đi theo phía sau tôi hô to gọi nhỏ, “Như vậy là không đạo đức!”

“Đạo đức món đồ này chỉ dùng đến trói buộc con người…” Tôi lườm một cái, “Tôi đã chết, không thuộc về loài người, Tiểu Đạo đồng học à.”

Thành quỷ hồn phúc lợi lớn nhất chính là có thể không kiêng dè chút nào đi nhà tắm nữ nhìn một lần cho thỏa.

Chuyện tốtnày tôi há có thể bỏ qua?

“Chờ một chút!” Tiền Tiểu Đạo cuống quít cản ở trước mặt tôi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, từ trong túi tiền lấy điện thoại di động ra, ấn ấn nửa ngày, sau đó giơ lên trước mặt của tôi, “Tôi không về nhà, ở lại chỗ này với anh. Anh dùng điện thoại nhìn video đi, tôi giơ cho anh xem.”

Trong điện thoại di động truyền đến vai nữ chính phim Hàn tê tâm liệt phế kêu rên một tiếng.”

Tôi cố nén thô bạo kích động, hít sâu một hơi, nói: “Anh muốn xem túc cầu.”

“Nhưng bây giờ không có phát sóng trực tiếp trận bóng… Cúp Châu Âu phải nửa tháng sau đó.” Tiền Tiểu Đạo khổ sở nói.

“Không cần nhóc nói ông đây cũng biết!”

Tự sát mấy ngày trước tôi còn đang cùng anh em hứng thú ngẩng cao thương lượng thời điểm đó đi quảng trường quốc tế xem hay là đi quán bar xem.

Viên Lễ mắng tôi không tim không phổi, đều sắp thi tốt nghiệp trung học cũng không biết căng thẳng.

Tôi lúc đó cười cùng cô nói, cõi đời này chuyện có thể làm cho tôi khẩn trương cũng chỉ có thể là lúc xem bóng.

Nhưng mà, tôi chung quy không có thể chờ đợi đến cúp Châu Âu.

“Lúc đó mỗi đêm tôi sẽ cùng anh xem phát sóng trực tiếp…” Tiền Tiểu Đạo giơ cao điện thoại di động hướng tôi cười, “Điện thoại di động nhìn chưa hết hứng, tôi sẽ đem notebook trong nhà ghi lại. Cho nên, không cần khổ sở.”

… Nhân loại ngu xuẩn.

“Mắt nào của nhóc thấy ông đây khổ sở?” Tôi hừ lạnh, “So với cúp Châu Âu, nhóc vẫn nhanh một chút tra ra lý do tôi tự sát đi.”

Tiền Tiểu Đạo không nhúc nhích, cúi đầu theo dõi mũi chân hắn.

Qua nửa ngày, hắn mở miệng: “Tại sao… Ngươi như vậy xác định chính mình là tự sát?”

Tôi sững sờ.

“Tôi thành tích không hảo, nhân duyên kém, từ nhỏ đến lớn đều không có bạn bè, có một ngày trong lớp nam sinh trộm đi nhật ký của tôi, đem nhật ký tôi thầm mến Mộ Dung Tuyền trước mặt mọi người đọc ra. Đối Mộ Dung mà nói, bị một người như tôi thích là một loại sỉ nhục, vì vậy từ đó về sau, cô ra lệnh, cả lớp cũng bắt đầu xa lánh tôi.” Tiền Tiểu Đạo thấp giọng nói, “Mặc dù như thế, tôi từ trước tới nay cũng không nghĩ tới tự sát.”

Hắn ngẩng đầu nhìn chăm chú vào tôi: “Ngươi thật sự là tự sát sao?”

Tôi quên mất rất nhiều chuyện.

Nhưng trên tầng cao, xác thực, thật sự là tôi chính mình nhảy xuống.

Chỉ có chuyện này, trước sau khắc vào trong đầu của tôi, dù như thế nào đều không thể quên được.

“Có phải nhóc tra được gì không?” Tôi hỏi.

Tiền Tiểu Đạo ấp úng: “Không có mà.”

Tôi ngửa đầu nhìn trời sao: “Anh giống như quên nhiều thứ không vui, trong đầu chỉ có ký ức tốt đẹp, một chút xíu bi thương đều không tồn tại.”

Mà trách nhiệm Tiền Tiểu Đạo, chính là giúp tôi tìm thứ bị tôi lãng quên, góc tối bị vùi lấp.

“Như vậy… rất tốt mà.” Tiền Tiểu Đạo nói.

“Tốt cái rắm.” Tôi nguýt hắn một cái, “Tôi cuối cùng phải làm rõ, để lão tử không thể không dùng tự sát giải quyết, đến cùng là chuyện gì.”

Ngày thứ hai hừng đông, Tiền Tiểu Đạo đã ngủ như chết trên ghế đá.

Học sinh qua lại theo dõi hắn che miệng cười trộm.

Tại lúc tôi không nhìn được mà chuẩn bị đánh thức hắn, một thùng nước đột nhiên từ trên trời giáng xuống, giội trên đầu Tiền Tiểu Đạo.

Mộ Dung Tuyền đem thùng rỗng vứt qua một bên, hai tay ôm cánh tay nhìn Tiền Tiểu Đạo đột nhiên một kích linh ngồi dậy.

“Nhìn dáng vẻ cậu, hẳn là một đêm không về?” Mộ Dung Tuyền để sát vào hắn, nhẹ giọng nói, “Cho nên tôi miễn phí tắm giúp cậu, khỏi cần cám ơn.”

Người vây xem một trận cười vang.

“Phản kháng lại cho tôi!’ ’Tôi nhìn gắt gao đầu Tiền Tiểu Đạo cúi thấp, nói.

Tiền Tiểu Đạo không nhúc nhích.

“Nếu nhóc thật thích cô ta, muốn có được cô ta, lập tức phản kháng lại cho ông đây!” Tôi tăng cao âm lượng, “Không có đứa con gái nào sẽ thích một cái túng đản!”

Tiền Tiểu Đạo bất lực nhìn về phía tôi, thân thể ướt đẫm đánh run cầm cập. Mà một đám người Mộ Dung Tuyền đã nghênh ngang rời đi.

Tôi hận thiết bất thành cương quay người rời đi, khi qua bên người Mộ Dung Tuyền, nghe thấy cô nữ sinh bên người lên tiếng nói: “Tiểu Tuyện, cậu như vậy có ác quá không?”

Một nữ sinh khác cười nhạo: “Ai bảo nó dám đối với Tiểu Tuyền có ý đồ không an phận!”

“Cũng đúng, Tiền Tiểu Đạo làm sao có thể sánh được với học trưởng Giang Dương.”

Mộ Dung Tuyền bỗng dưng dừng bước lại, trầm mặt nhìn chằm chằm nữ sinh mới vừa nói ra tên Giang Dương, lạnh lùng nói: “Ai cho mày gọi tên anh ấy?”

Tôi nhìn chằm chằm Mộ Dung Tuyền, đầu nhanh chóng vận chuyển, sau đó răng rắc một tiếng, bỗng nhiên thức tỉnh.

Chẳng trách trong phòng thiết bị nhìn thấy nhỏ này lại thấy quen mắt, nguyên lai nhỏ này chính là “cái đuôi” trong truyền thuyết.

Luôn lén lút theo sau tôi, mỗi ngày mang kẹp tóc khác màu, bị anh em cười nhạo là niên muội đuôi dài nhất trung thực nhất của tôi.

Tôi khi còn sống, chưa bao giờ để nhỏ ở trong lòng. Chỉ coi là một bé gái hoa si. Tình cờ quay đầu lại nhìn thấy bóng người của nhỏ, cũng chỉ là nhíu nhíu mày, tiếp tục nên làm gì thì làm.

Thậm chí ngay cả mặt của nhỏ cũng không nhớ kỹ.

Tôi chép miệng một cái, quay đầu lại, nhìn thấy Tiền Tiểu Đạo vội vã truy cản tôi, chính một mặt Mộ Dung Tuyền sững sờ đứng ở phía sau.

3.2.【 Người thầm mến 】

Mộ Dung Tuyền thích Giang Dương.

Mộ Dung Tuyền thích Giang Dương.

Mộ Dung Tuyền thích Giang Dương.

Mộ Dung Tuyền…

“Nhóc rốt cuộc còn muốn ngẩn người tới lúc nào?” Giang Dương không nhịn được đánh gãy trầm tư của tôi.

Tôi lấy lại tinh thần, hiện tại ở tiết thể dục, bàn học đều luyện tập bóng rổ, tôi như cũ thường ngày đứng ở góc nhìn.

“Nhóc biết đánh bóng rổ không?” Giang Dương hỏi.

“…Chưa đánh qua.”

Giang Dương khóe miệng co giật: “Nhóc là con trai à?”

Tôi yên lặng cúi đầu.

“Ngẩng đầu lên, nhìn tôi.” Giang Dương bước nhanh đi hướng sân tập, làm động tác nâng bóng, lăng không nhảy một cái, làm tư thế tiêu chuẩn ném rổ.

Nếu như trên tay anh có bóng, nhất định ở giữa rổ.

Nhưng anh rốt cuộc không cầm được bóng.

“Theo anh làm mẫu vừa nãy, nhóc thử đi.” Giang Dương phân phó nói.

“… Ai?”Tôi đứng tại chỗ bất động.

“Ôm bóng chính là nhóc.”

Tôi thành thật nhặt bóng trên đất, học tư thế vừa nãy của anh, vụng về đem bóng rổ ném về khung rổ.

—— Đáp xuống giữa đầu Mộ Dung Tuyền.

“Khá lắm!” Giang Dương giơ ngón tay cái lên.

Tôi vẻ mặt đưa đám, trơ mắt nhìn Mộ Dung Tuyền một mặt sát khí trừng mắt về phía tôi, dùng sức đem bóng rổ đập về phía mặt của tôi.

Vì vậy tôi lại bị đẩy mạnh tới phòng y tế đóng cửa buổi trưa.

Xế chiều hôm đó.

“Tất cả mọi người thu sách vở, bên dưới bắt đầu thi.”

Tôi ngạc nhiên nhìn tay giáo viên chủ nhiệm nâng bài thi, mạnh mẽ thức tỉnh hôm nay chính là thi tháng!

Từ khi Giang Dương xuất hiện, tôi cũng không nghiêm túc ôn tập qua.

Tôi u oán nhìn về phía Giang Dương hai chân tréo nguẩy ngồi tại trên bục giảng, anh nhìn có chút hả hê nói: “Nén bi thương làm đi.”

Tôi tiếp tục u oán nhìn anh.

Anh nhảy xuống bàn giáo viên, nhìn một vòng học sinh chung quanh trong phòng học, hỏi: “Ai là đứa có thành tích tốt nhất trong lớp?”

Tôi lặng lẽ chỉ xuống ủy viên học tập ngồi ở hàng thứ nhất.

Anh dựa ngồi trên bàn học ủy viên học tập, theo dõi bài thi, nói: “Cầm lấy bút, anh bắt đầu đọc đáp án.”

… Như vậy có phải là không tốt?

Tôi do dự không quyết định, lập tức dự đoán nếu như thi không qua sẽ hậu quả gì, vì vậy lập tức cầm bút lên, tha thiết mong chờ chờ Giang Dương đọc đáp án.

Mang theo tâm tình kích động và áy náy thi xong, tôi hướng Giang Dương biểu đạt chân thành cảm tạ.

Anh hài lòng gật gật đầu, nói: “Thật muốn cám ơn tôi thì tìm Mộ Dung Tuyền thấy sang bắt quàng làm họ đi.”

“Ai!?” Tôi kinh hãi.

“Nha đầu kia là một đứa cuồng theo dõi, thường theo phía sau mông anh, nhỏ lẽ ra sẽ biết chút.”Giang Dương một bộ đắn đo suy nghĩ.

Tôi chưa hề đem chuyện Viên Lễ cùng thanh niên tóc vàng nói cho Giang Dương.

Bởi vì nói cho một người đã chết là “Anh bị bạn gái bỏ hơn nữa giống người bị tình địch của anh bức tử” là chuyện tàn nhẫn cỡ nào.

Rõ ràng chỉ cần đàng hoàng nói cho anh biết là có thể thoát khỏi dây dưa.

Rõ ràng lúc bắt đầu còn sợ hãi anh tồn tại như vậy.

Tôi đến cùng do dự cái gì đây.

Vì thời điểm bị giam tại phòng thiết bị không còn là một thân một mình? Vì thời điểm tiết thể dục không còn là đơn độc một người đứng ở góc? Vì thời điểm bị người bắt nạt có đối tượng ỷ lại? Vì có thể thuận lợi thông qua cuộc thi?

Vì có thể làm cho anh mang theo ký ức tốt đẹp, không buồn không lo lưu lại bên cạnh mình?

Tôi gật đầu, nói: “Biết rồi.”

Giang Dương thoáng nhướn mi, tựa hồ thật bất ngờ tôi sẽ đáp ứng một tiếng: “Thế mà không từ chối sao?”

“Sớm làm rõ chút, anh có thể sớm chấm dứt tâm nguyện đầu thai tái thế.” Tôi nói.

Giang Dương không có hé răng, bước chân dừng đi theo tôi, bởi vì phía trước chính là cổng trường.

Tôi quay đầu lại nhìn anh, hai tay anh cắm ở trong túi, một mặt biểu tình không có gì.

Tôi lên tinh thần cười với anh: “Anh có muốn xem sách gì hay không? Mai tôi mua sách đem tới trường.”

Giang Dương hừ lạnh: “Ông đây không thích đọc sách.”

“Truyện tranh?”

Giang Dương trầm tư một lúc, đáp: “Download film Điểm Thương Tinh Không vào điện thoại di động nhóc…”

Không chờ anh nói xong, tôi lúng túng nghiêm mặt quyết đoán quay người đi ra trường.

Vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Mộ Dung Tuyền một thân một mình đi trên đường.

Hôm nay cô đeo kẹp tóc xanh biếc.

Tôi kiên trì tới gần cô, úp mở nói: “Lớp, lớp trưởng, tôi nghĩ hỏi bạn…”

“Cút khỏi tầm mắt của tôi!” Mộ Dung Tuyền nhìn thẳng đều không nhìn tôi, không chút lưu tình nói.

“Tôi muốn hỏi ngươi một ít chuyện liên quan với Giang Dương!” Tôi một hơi nói ra.

Nếu như Mộ Dung Tuyền hiện ở trên tay có axit sunfuric, phỏng chừng không chút do dự tạt vào tôi.

Thừa dịp cô không có lửa sơn bạo phát trước, tôi nói tiếp: “Lý do Giang Dương tự sát, bạn biết không?”

Cô nghiêm mặt: “Mày cút ngay cho tao!”

“Cùng Giang Dương bạn gái Viên Lễ có liên quan sao?” Tôi heo chết không sợ bỏng nước sôi tiếp tục hỏi, trước mặt đụng phải một người.

Tôi nói liên tục áy náy, ngẩng đầu lại phát hiện người đụng lại là Viên Lễ.

Cô không hề liếc mắt nhìn tôi liếc mắt một cái, tiếp tục đi về phía trước.

“Hung thủ giết người.” Bên người Mộ Dung Tuyền đột nhiên la một câu.

Viên Lễ ngừng xuống bước chân, quay người nhìn Mộ Dung Tuyền: “Mày nói gì?”

“Bạn… Bạn ấy cùng em tán gẫu…” Tôi bảo hộ ở trước người Mộ Dung Tuyền, cười theo.

“Hôm đó tôi ở quán bar thấy cậu.” Viên Lễ mắt lạnh nhìn tôi, “Cậu theo dõi tôi?”

Tôi ấp úng: “Em thấy chị và một thanh niên tóc vàng… Ôm nhau.”

“Vậy thì thế nào?” Viên Lễ không nhịn được nói.

Không chờ lời tôi nói, Mộ Dung Tuyền xông lên đẩy Viên Lễ, âm thanh mắng: “Hôm đó học trưởng vô tình thấy mày và tên khốn kia ở cùng nhau, anh muốn tới kéo mày đi, mày lại quăng cho học trưởng cái tát, mặc cho tên khốn kia chế nhạo anh ấy, tao tận mắt thấy! Mày không yêu học trưởng, mày hại chết học trưởng! Đồ tiện nhân không biết xấu hổ!”

Lòng tôi chợt lạnh.

Quả nhiên, Viên Lễ không nói hai lời kéo cổ áo Mộ Dung Tuyền chuẩn bị giáng một cái tát, tôi vội vàng kéo cánh tay Viên Lễ lại, cô một quyền vung lên mặt tôi, tôi trọng tâm bất ổn ngã nhào trên đất.

“Chị như vậy là không đúng…” Tôi che mặt, nói, “Chị đối với anh ấy như vậy không thấy thẹn sao?”

“Hổ thẹn?” Viên Lễ ánh mắt băng lãnh, “Sao tao phải hổ thẹn với một tên nhu nhược như vậy? Chỉ vì bạn gái phản bội mà tuyệt vọng chạy đi nhảy lầu, nhu nhược như vậy, căn bản không đáng cho ta trao tình cảm. Nếu hắn ta cho rằng cái chết có thể thu được đồng tình và hổ thẹn của tao, vậy thì quá ngây thơ rồi.”

“Hơn nữa dù tao hổ thẹn thì thế nào? Người cũng đã chết, người chết, là không nhìn thấy người sống bi hoan ly hợp. Dù chúng mày bây giờ vì hắn tới tìm tao đối chất giúp hắn hả giận, cũng chung quy có một ngày sẽ quên hắn, triệt triệt để để lãng quên. Cho nên đều tỉnh lại đi.”

“Tôi sẽ không quên học trưởng!” Mộ Dung Tuyền không phục rống lên.

Viên Lễ nhìn Mộ Dung Tuyền từ trên xuống dưới so với mình thấp một cái đầu, giễu cợt cong khóe miệng: “Nhớ không lầm, mày chính là đứa thường theo đuôi Giang Dương đi? Nhìn dáng mày si tình với Giang Dương, nhưng khi hắn nhảy lầu mày ở đâu? Sao không ở cùng hắn?”

Mộ Dung Tuyền ánh mắt hơi ngưng lại, không lên tiếng nữa.

“Ngu xuẩn.” Viên Lễ chán ghét bỏ xuống hai chữ này, cũng không quay đầu lại rời đi.

Mộ Dung Tuyền nhìn bốn phía, nhặt lên một cục gạch đuổi tới, tôi vội vàng từ dưới đất bò dậy kéo cô, nói: “Thôi.”

“Thôi cái con mẹ mày!” Cô mạnh mẽ đẩy tôi, “Lúc này cần đến tên rác rưởi như mày quản tao sao?”

“… Xin lỗi.” Tôi thấp giọng nói.

“Ôm nấy áy náy của mm đi.” Mộ Dung Tuyền nước mắt thẳng tắp chảy xuống, “Tôi sẽ không quên anh ấy, tuyệt đối không quên.”

Tôi tay muốn vỗ vỗ vai của cô, cuối cùng vẫn để xuống.

“Hôm đó tôi vốn muốn đi theo anh ấy, tôi biết anh ấy khó vượt qua, tôi muốn an ủi anh ấy, nhưng anh ấy đột nhiên xoay người nói với tôi, không được đi theo tôi.”

“Tôi nghĩ bản thân bị chán ghét, liền dừng tuỳ tùng bước chân của anh.”

“Đó là  lần cuối anh ấy cùng tôi nói chuyện.”

“Nếu tôi vẫn đi theo, nói không chừng có thể giữ lại anh ấy, nói không chừng anh ấy sẽ không chết.”

“Tôi không nên dừng lại.” Mộ Dung Tuyền gắt gao che mặt, nước mắt từ khe hở chảy ra, “Tôi không nên dừng lại.”

Tôi từ trong bọc sách móc ra một tờ tập giấy ăn, tay đưa về phía cô.

Cô như tôi đoán không tiếp, mà dùng sức đánh rớt.

Tôi nhặt giấy ăn, tiếp tục đưa về phía cô.

Cô lại đánh rớt.

Tôi lần thứ hai nhặt lên.

Cô mặt tối sầm rút ra một tờ giấy, vừa lau nước mắt, vừa nói: “Dám đem chuyện ngày hôm nay nói ra sẽ giết cậu.”

“Ừm.” Tôi thấp giọng nói.

Hai chúng tôi chật vật đứng ở đầu đường, một người chảy nước mắt, một người sưng mặt sưng mũi, cũng vì cùng một người.

Mà người kia, bây giờ rất cô độc chăng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.