Tôi Rất Có Tiền Nha

Chương 1



Editor: melbournje

Beta-er: Chang

Bắt đầu mùa đông, một giây vừa bước ra khỏi cửa liền cảm giác được cái lạnh đến tận xương.

Quan Tri Ý kéo khóa áo lông vũ lên cao nhất, đem nửa khuôn mặt che kín mít.

Đinh —

Thang máy tới tầng 26, sau khi cửa mở ra, cô đi vào.

Trong quá trình xuống tầng, thang máy ngừng rất nhiều lần, có những vị khách khác lục tục đi vào. Cô duỗi tay kéo thấp vành mũ, rũ mắt nhìn màn hình điện thoại.

Thứ đang hiện trêи màn hình điện thoại chính là weibo official của phim truyền hình《 Tim Đập Vạn Nhịp 》, đây là bộ phim cô quay vào năm trước và chiếu vào năm nay. Đây là lần thứ hai cô đảm nhiệm vai nữ chính, nhưng cũng giống như lần đầu tiên, nhân vật trong bộ phim này vẫn ngốc nghếch như cũ, thậm chí còn không ngọt.

Hơn nữa bởi vì cốt truyện cũ kỹ, sau khi chiếu ra một chút độ hot cũng không có. Không hot đã đành, Quan Tri Ý còn phải hứng chịu sự công kϊƈɦ của fan nguyên tác, nói hình tượng nữ chính của cô vừa ngu lại vừa ngốc.

Cô nhìn nhìn cũng vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, cô cũng không phải cứ diễn một hai như vậy nha. Trêи thực tế cô và người xem cũng giống nhau, cũng cảm thấy đủ loại hành vi của nữ chính rất khó hiểu, nhưng kịch bản là như thế, biên kịch muốn sửa như nào cô cũng không có biện pháp mà.

Quan Tri Ý thở dài, tiếp tục lướt xuống xem bình luận.

【 Lời bình luận cuối cùng: xem ra đúng là màu thật của gzy, (1) ngốc bạch ngọt thuần chủng 】

(1) Ngốc bạch ngọt: Ngốc nghếch trắng trẻo ngọt ngàogzy ở đây là viết tắt tên pinyin của nữ chính, Guan Zhi Yi. (Mới edit thêm)

Xem xong bình luận này, Quan Tri Ý ấn tắt điện thoại.

Màn hình đen lại, cô có thể xuyên qua màn hình điện thoại mà nhìn hai mắt của mình. Thật ra cô cũng rất để ý diện mạo của mình, công ty nói cô lớn lên quá mức thanh thuần non nớt, hơn nữa mặt cô lại nhỏ, đúng là tiêu chuẩn ngốc bạch ngọt trong màn ảnh.

Cũng bởi vì diện mạo này, mấy phim cô đóng tới nay căn bản chỉ diễn vai ngốc bạch ngọt, mấy nhân vật có vẻ ngoài (2) bạch liên hoa.

(2) Bạch liên hoa: Chỉ những cô gái có vẻ ngoài ngây thơ, luôn tỏ ra vô tội nhưng thật ra lại không như vậy.

Con đường diễn viên bị hạn chế cô cũng không muốn, hơn nữa lấy mức độ nổi tiếng của cô, cũng không có tư cách lựa chọn.

Có diễn đã là tốt rồi.

Reng reng —

Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên chấn động, trêи màn hình nhảy ra hai chữ “Ba ba”.

Suy nghĩ của Quan Tri Ý bị rút về, nhận điện thoại. “Alo.”

“Tiểu Ngũ, hôm nay phải gặp mặt cùng con trai nhà họ Hoa đấy, con không quên chứ.”

Thang máy tới tầng một, Quan Tri Ý đi ra ngoài, đè nặng giọng nói: “Còn gọi điện thoại riêng tới hỏi, ba sợ con không đi sao……”

“Con nói đi.”

Quan Tri Ý rầu rĩ nói: “Không phải con đang xuất phát đây sao.”

“Nhớ đến đúng giờ đấy, đến muộn sẽ không lễ phép lắm.”

“Đã biết.”

“Con đấy, đừng một lòng một dạ ở giới giải trí nữa, con lăn lộn mãi cũng chưa ra cái bọt nước gì……”

Loa lại phát ra lời dạy bảo, Quan Tri Ý thở dài, có chút phiền muộn.

Hôm nay ba cô là Quan Hưng Hoài muốn cô đi gặp một người, người nọ tên là Hoa Hoằng Hi, con trai duy nhất của xí nghiệp nhà họ Hoa, tiểu thiếu gia được (3) chúng tinh phủng nguyệt.

(3) Chúng tinh phủng nguyệt: Nghĩa là nhiều ngôi sao vây quanh mặt trăng để tôn trăng lên, giống như một đám người vây quanh một ai đó mà tôn kính quý trọng.

Cô đi gặp anh ta, nói uyển chuyển thì gọi là quen thêm một người bạn mới, nói thẳng ra, đó chính là đối tượng xem mắt.

Cô năm nay mới 23 tuổi, tuổi này ở giới giải trí thuộc loại tuổi trẻ, dù thế nào cũng không phải là giai đoạn nên bàn chuyện cưới hỏi.

Nhưng vì cái lợi ích kinh tế ở đế đô này, những gia đình tầng lớp trêи của xã hội thì có nhà nào không sớm tham khảo đối tượng (4) môn đăng hộ đối. Hơn nữa ba cô bởi vì mẹ có liên quan tới giới giải trí nên ông căm thù đến tận xương tuỷ, cho nên vẫn luôn có ý đồ kéo cô từ giới nghệ sĩ trở về.

(4) Môn đăng hộ đối: tương xứng nhau về mặt địa vị xã hội và tài sản.

Nhưng mà cô thật sự thích diễn xuất, vì để vào giới giải trí, trong lúc được nghỉ vào năm nhất đại học cô liền lén đi tham gia casting, sau đó thật sự được tuyển, trực tiếp ra mắt cùng một nhóm nữ.

Tuy rằng nhóm nữ này không có một chút bọt nước nào, nhưng tốt xấu gì sau đó cô được một công ty tuyển vào, trà trộn vào giới nghệ sĩ.

Cái chính là ba cô rất không thích, sau khi biết cô lén đi đóng phim còn náo loạn một trận cùng cô, nói cái gì mà cô không thể dựa vào trong nhà mà ra mắt ở giới giải trí. Năm đó cô cũng đủ kiên cường, khi cãi nhau cô nói thẳng từ nay về sau tuyệt đối không cần một chút tiền từ trong nhà, không dựa một chút quan hệ nào trong nhà, nhất định phải một mình diễn xuất một mảnh trời.

Ba cô tức giận đến mức một thời gian dài không để ý tới cô, cũng không cho phép mọi người trong nhà giúp cô bất cứ thứ gì.

Mà cô thì sao, cô giống y ba mình, tính cách nói được là làm được.

Cho nên từ năm hai đến bây giờ, học phí cùng chi tiêu sinh hoạt hằng ngày đều là chính cô tự đi diễn mà kiếm được. Thật ra cô cũng muốn nói với ba mình, cô dựa vào chính mình, dựa vào sự nghiệp của chính mình, cũng có thể nuôi sống bản thân.

Từ khi bắt đầu đóng phim cho tới bây giờ đã bốn năm, thật sự là cô có thể nuôi sống chính mình.

Nhưng tiếc một điều là, hoàn toàn không thể diễn một mình mình một mảnh trời.

Nhưng mà thời gian trôi qua đã lâu nên quan hệ của ba và cô cũng đã hòa hoãn hơn, chỉ là trước kia hai người nói chuyện lại ông ấy đề cập rằng muốn cô về công ty, không cần ở trong cái giới này lãng phí thời gian nữa, hai người lại tiếp tục cãi nhau.

Sau đó cả hai người quyết định đều lui một bước.

Ba cô cắn răng nói sẽ cho cô hai năm đi diễn, đi làm. Nhưng cô cũng cần phải nghe lời ông, làm bạn với người ông cảm thấy thích hợp, cùng yêu đương với người mà ông cảm thấy môn đăng hộ đối.

Quan Tri Ý đương nhiên không thật sự muốn đi yêu đương, nhưng vì muốn ba mình ổn định, nên cô cần phải đáp ứng. Bởi vì nếu thật sự cô chọc tới ba mình, cô có thể hoàn toàn đi xuống trong cái giới này.

**

Cô hẹn tiểu thiếu gia nhà họ Hoa kia ở một nhà hàng đồ Tây, lúc Quan Tri Ý đến đúng lúc trời bắt đầu mưa, cô vội vàng từ trêи xe xuống, chạy chậm tới cửa nhà hàng.

Người phục vụ mở cửa cho cô, hỏi cô có hẹn trước hay không.

Quan Tri Ý gật đầu: “Có người tên Hoa Hoằng Hi hẹn trước.”

Người phục vụ xem lại lịch đặt chỗ, dẫn cô đi vào trong: “Mời cô đi bên này.”

Chỗ Hoa Hoằng Hi đặt cũng không phải ở (5) ghế lô, nhưng Quan Tri Ý cũng không ngại, dù sao rất ít người có thể kêu tên cô ở trêи đường, huống chi, hôm nay cô còn mặc kín mít như vậy.

(5) Ghế lô: Ghế ngồi thiết kế đặc biệt, một gian có vài chỗ ngồi. (Dạng như khép kín)

Cô đợi nửa tiếng, nhưng mà đã trễ giờ như vậy, Hoa Hoằng Hi còn chưa có xuất hiện.

Nhưng Quan Tri Ý càng chờ càng sung sướиɠ, cô ước gì anh ta đừng tới.

Lại là mười phút trôi qua, Quan Tri Ý cảm thấy không sai lắm, vui rạo rực cầm điện thoại, định đi về. Nhưng mà đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên có một người gọi cô một tiếng: “Quan, Quan Tri Ý?”

Quan Tri Ý sửng sốt một chút, quay đầu nhìn lại.

Người gọi cô là một người phụ nữ hoàn toàn xa lạ, lúc này nhìn thấy cô quay đầu lại, sự do dự và phỏng đoán trong mắt người phụ nữ kia lập tức biến thành sung sướиɠ, ánh mắt cô ấy sáng lên, lập tức buông nĩa trong tay xuống: “Đúng, đúng thật là cô rồi, xin chào xin chào, tôi là fan của cô!”

Quan Tri Ý ngẩn ngơ, nhìn cách ăn mặc của mình hôm nay. Hôm nay vì cô mặc một chiếc áo suông, lại vì không muốn bị phát hiện nên đeo thêm khăn quàng cổ, đội cả mũ.

Nếu bình thường, cái kiểu này tuyệt đối không thể có ai nhận ra, nhưng mà hiện tại lại có người gọi tên cô?

Này, chắc là fan chân chính rồi.

“A…… Xin chào xin chào.” Quan Tri Ý vội vàng gật đầu với người nọ.

Cô gái có chút kϊƈɦ động nói: “Không nghĩ tới có thể gặp cô ở chỗ này, tôi thực sự thích cô, mỗi lần cô đăng vlog gì lên Weibo tôi đều xem, rất là vui.”

Đọc câu chửi rủa nhiều, khi nghe được câu khích lệ thế này, mặc dù là ai cũng sẽ đều cảm thấy cao hứng.

Trong lòng Quan Tri Ý vui sướиɠ lan tràn, có chút ngượng ngùng nói: “Cảm ơn ạ.”

“Thật ra vừa rồi tôi không quá chắc là cô đâu,tôi thấy cô ngồi đây rất lâu, cô đang đợi ai……”

“À! Chắc là cô nhỉ.” Đột nhiên, một giọng nam vang lên đánh gãy lời giao lưu của hai người.

Quan Tri Ý quay đầu lại, chỉ thấy một chàng trai mặc áo khoác màu xanh ngồi xuống dưới vị trí đối diện cô. Người mới đến này có làn da trắng nõn, ngũ quan tuấn tú, mặt mày lộ ra một sự cuồng dã không câu nệ, giống ảnh ba gửi cho cô như đúc.

“Hoa Hoằng Hi?”

“Là tôi.” Hoa Hoằng Hi đánh giá cô từ trêи xuống dưới vài lần, mở hàm răng trắng nói, “Hello đối tượng xem mắt.”

“Đối, đối tượng xem mắt?” Fan ở bên cạnh sợ tới ngây người.

Quan Tri Ý ngẩn ra, vội vàng lắc đầu với cô ta: “Không, không phải……”

Không phải cái gì chứ? Hình như cũng không có gì không phải.

Quan Tri Ý giải thích không ra lời, dứt khoát cầm lấy ly nước phía trước, uống miếng nước để tự an ủi. Quên đi. Cô cũng không phải một gã giang hồ hay một ngôi sao lớn, cũng không phải diễn viên nổi lắm, hẹn hò hay kết hôn ai mà thèm để ý chứ.

Mà Hoa Hoằng Hi đột nhiên kinh ngạc cái gì, anh ta đè thấp giọng nói, “À, tôi nghe nói cô là diễn viên, vậy có phải tôi nên nói nhỏ một chút hay không?”

Quan Tri Ý từ ly nước ngước mắt trừng anh ta một cái, lời này mà nói bây giờ có phải đã muộn rồi hay không.

Hoa Hoằng Hi lại bị cô trừng đến ngẩn người, anh vừa từ nước ngoài về, cho nên đối với giới giải trí trong nước không rõ lắm.

Mấy ngày hôm trước khi nhìn ảnh chụp của Quan Tri Ý từ tay người nhà thì thấy cô gái này lớn lên đáng yêu, hiện tại bị cô trừng như vậy…… Thật là quá mức đáng yêu nha, đôi mắt to to, gương mặt tròn tròn, diện mạo tinh xảo như búp bê sứ, khó trách có thể làm được diễn viên.

Nhưng mà, tuổi hình như nhìn vẫn còn rất nhỏ.

“Thật ngại quá, trêи đường bị kẹt xe, cho nên tới trễ.” Ngữ khí của Hoa Hoằng Hi cũng không cảm giác là có ý xin lỗi gì, tiểu thiếu gia làm người ta chờ thực sự không hề áy náy, “Ừ…… Hỏi thật thì, cô 24 tuổi thật sao?”

“Qua mấy tháng nữa là đủ 24 tuổi.” Quan Tri Ý nói xong thấp giọng nói, “Chuyện kia, tôi cũng không trách anh tới muộn. Tôi biết anh cũng bị người nhà ép. Cho nên chúng ta thấy cũng thấy nhau cả rồi đấy, nhiệm vụ cũng coi như hoàn thành, đi thôi.”

Hoa Hoằng Hi nói: “Hả? Còn chưa ăn cơm mà.”

Quan Tri Ý thật sự không nghĩ đi xem mắt mà còn gặp phải fan hâm mộ: “Tôi đột nhiên có chút việc, nếu không chúng ta ăn sau thì sao?”

“Như vậy thì…… Vậy, cũng được.”

Quan Tri Ý thấy anh ta đồng ý, quay đầu chào hỏi cùng fan, lập tức đi ra ngoài.

Đi rất nhanh.

Hoa Hoằng Hi vẻ mặt ngốc nghếch mà nhìn bóng dáng cô…… Đúng thật là anh không muốn xem mắt, cho nên cố ý tới trễ.

Nhưng mà chả lẽ anh không có mị lực sao, cô gái này nhìn còn không vui hơn cả anh.

**

Nhà hàng rất lớn, Quan Tri Ý đi từ trêи tầng xuống dưới, đi tới hướng cửa. Bước chân của cô có chút mau, khi đến một chỗ quặt, vừa đúng đụng phải hai người đàn ông cũng đang đi vào.

Cô đè vành mũ nên cũng không thấy đối phương là ai, nói lời xin lỗi, nghiêng người định đi qua, kết quả đi được đến một nửa, đằng sau cổ áo đột nhiên bị người ta nắm.

Cổ họng ngay lập tức bị áo khoác chặn lại

Cô ngẩn ngơ, duỗi tay muốn túm cổ áo, nhưng mới vừa giơ tay chạm vào cổ áo, cả người đã bị quay lại.

“Ai đó?”

Quan Tri Ý kinh ngạc ngẩng đầu, tầm mắt mang chút tức giận từ trong vành nón rốt cuộc đã nhìn ra.

Mà khi nhìn đến người trước mắt, tức giận giống như mây khói, tan biến hết.

Cô không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp phải Quan Nguyên Bạch.

Đây là anh trai ruột của cô, bởi vì rất lâu rồi cô không về nhà, nên cũng rất lâu rồi cô chưa gặp lại anh. Giờ phút này nhìn anh mặc tây trang, chắc là vừa ra khỏi công ty đi ăn một bữa cơm gì đó.

“Sao em lại ở chỗ này?” Quan Nguyên Bạch cau mày hỏi.

Xem ra anh trai không biết cô bị ba ba thúc giục đi coi mắt.

Quan Tri Ý kéo cổ áo mà anh đang nắm ra, ngượng ngùng mà lui một bước. Vừa định mở miệng giải thích một câu, ánh mắt đột nhiên rơi xuống người bên cạnh Quan Nguyên Bạch.

Lúc tầm mắt chạm đến, cô ngơ ngẩn.

Người nọ mặc một thân tây trang màu đen, nhưng anh không hề đeo cà vạt, cổ áo sơ mi tùy ý cởi một cúc, nhìn không nghiêm túc như anh cô, nhưng lại có một cảm giác rất cao quý.

Lúc Quan Tri Ý nhìn anh, anh cũng đang nhìn lại cô. Ánh sáng trong nhà hàng Tây hơi u ám, ánh đèn mờ nhạt dừng ở trêи mặt anh, dường như cho anh một tầng ánh sáng, cũng dường như cho cặp mắt trong trẻo kia bịt kín thêm một tầng lụa mỏng.

Một người đàn ông đặc biệt đẹp.

Hơn nữa, vừa xa lạ lại vừa…… Quen thuộc.

Sửng sốt vài giây, ngực Quan Tri Ý đập mạnh. Cô vội liếc mắt nhìn Quan Nguyên Bạch một cái, kinh ngạc mà chỉ chỉ người đàn ông bên người anh: “Anh, anh, anh ấy……”

Quan Nguyên Bạch còn chưa trả lời, người đàn ông kia đã cười khẽ.

Tiếng cười rất nông, trầm thấp dễ nghe, êm đềm và thư thái.

Bằng một nụ cười, đám lụa mỏng dưới mắt người đàn ông như được tản ra. Ngay giây sau đó, Quan Tri Ý liền nghe được anh nhàn nhạt hỏi: “Tiểu Ngũ, đang gọi anh nào vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.