Cô đã quay phim nhiều như vậy, đọc nhiều tiểu thuyết như vậy, có lời âu yếm nào mà chưa từng nghe qua.
Nhưng người nói không giống nhau, cảm giác sẽ hoàn toàn không giống nhau.
Quan Tri Ý đã cố gắng ổn định chính mình, nhưng khi anh nói xong câu này, mặt cô vẫn nóng lên, làm cách nào cũng không áp xuống được.
“Sao em chưa động đũa, ăn không hợp sao?” Thích Trình Diễn nhìn gương mặt cô hồng lên, thu liễm.
“Không phải……”
“Vậy ăn nhanh đi, nghe Lưu Vân nói, gần đây mọi người làm việc rất mệt mỏi, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có.”
“Vâng.”
Quan Tri Ý nhận đũa anh đưa qua, cúi đầu ăn cơm.
Khi cô ăn cơm anh cũng không nói chuyện, trong phòng xe yên tĩnh đến nỗi chỉ còn lại âm thanh chén đũa va chạm với nhau, Quan Tri Ý có chút ngồi không yên, ngước mắt nhìn anh một cái.
Lúc này, cô mới phát hiện Thích Trình Diễn đang chống cằm, vẫn luôn nhìn cô.
“…… Anh nhìn em làm gì.”
Thích Trình Diễn cười: “Anh tới đây còn không phải là vì để nhìn em sao?”
Quan Tri Ý: “Nhưng anh cứ nhìn em, em ăn không vào.”
“Vậy thì, em cứ xem như anh không nhìn em là được.”
“……”
Thích Trình Diễn nhìn miệng cô dính chút dầu mỡ, lấy tờ giấy đưa cho cô: “Lau một chút đi.”
Quan Tri Ý bị anh làm cho nghẹn, nhất thời cũng chưa để ý đến anh. Thích Trình Diễn hơi hơi nhướng mày, “Ý của em là, muốn anh giúp em lau phải không.”
Quan Tri Ý sửng sốt, lập tức lấy khăn giấy từ trong tay anh qua: “Em mới không nghĩ như vậy……”
“Vậy em nghĩ thế nào. Nhiều ngày như vậy có nghĩ ra cái gì chưa?” Thích Trình Diễn nói, “Còn cảm thấy yêu đương với anh không thích hợp sao?”
Quan Tri Ý lau miệng xong vo khăn giấy thành một cục, thấp giọng nói: “Nào có như vậy……”
“Hả?”
“Anh mới tỏ tình với em mấy ngày, mà ngày nào cũng hỏi.”
Thích Trình Diễn dừng một chút, cũng hơi có bộ dáng phiền não: “Đúng vậy, chuyện này phải lo lắng, chẳng phải là sợ em không thích anh sao.”
“Vậy thì anh cũng không nên như vậy!” Quan Tri Ý phập phồng dũng khí nói, “Em, em cũng không phải là người dễ theo đuổi, không phải anh nói không thích liền không thích, anh nói thích, em liền ở bên anh!”
Thích Trình Diễn chần chừ: “Anh nói không thích khi nào……”
“Dù sao coi như anh và em có chút giao tình, vậy phải xem biểu hiện của anh nữa.”
Thích Trình Diễn nhìn cô gái trước mắt như gặp đại địch, cười cười: “Ừ, được, anh nhất định sẽ biểu hiện cho thật tốt.”
“Anh cười cái gì, em không nói giỡn với anh đâu.”
“Anh cũng không nói giỡn với em.” Thích Trình Diễn lướt qua mặt bàn, duỗi tay gõ nhẹ trêи trán cô một chút, giống như những lần trước, “Nhưng mà Tiểu Ngũ, xem như chúng ta có chút giao tình, cơ hội của anh sẽ lớn hơn một chút sao.”
“…… Còn phải xem đã.”
“Cũng rất tuyệt tình nhỉ.”
“Chỉ là, em không muốn bị lừa gạt.”
Giống như đang cảnh cáo anh, cũng giống như đang thuyết phục chính mình.
Quan Tri Ý rũ mắt tiếp tục ăn, trong lòng kiên quyết mà nghĩ, lần trước nói không thích cô trước mặt mọi người đều là anh, anh cũng nên chịu trách nhiệm đi!
Cơm nước xong nghỉ ngơi một lát, Quan Tri Ý liền đi vào tiếp tục quay chụp, mãi cho đến giờ cơm tối bọn họ mới kết thúc công việc về khách sạn.
“Tri Ý, váy đi thảm đỏ ngày mai với đồ trang sức mang đến rồi em xem đi.” Lưu Vân đứng ở cửa phòng nói.
Quan Tri Ý mệt muốn chết, chỉ muốn bò trêи giường ngủ: “Không phải hôm qua em xem rồi sao ạ.”
Lưu Vân: “Lần này khác, lễ phục hôm qua là mượn bên nhãn hiệu, còn cái này là Thích tổng đưa tới cho em.”
Quan Tri Ý mở mắt to hơn chút: “Cái gì?”
Trong phòng khách của khách sạn có một cái hộp to, và treo một bộ lễ phục, Quan Tri Ý đi ra xong, Lưu Vân và nhân viên công tác đều ý vị thâm trường mà nhìn cô.
Bởi vì hiện tại người trong phòng đều chỉ phục vụ Quan Tri Ý, đều là người một nhà, cho nên Lưu Vân nói thẳng: “Tri Ý, bây giờ thì là thật rồi nhỉ.”
“Cái gì ạ?”
“Lần trước chị không biết em và Thích tổng là thanh mai trúc mã, còn hiểu nhầm các em. Nhưng chị thấy, lần này hình như không phải hiểu nhầm.” Lưu Vân nói, “Vậy có phải, Thích tổng đang theo đuổi em không.”
Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.
Quan Tri Ý không biết nói chuyện Thích Trình Diễn với Lưu Vân như thế nào, nhưng cô cũng không phản bác, bởi vì chính miệng người kia nói…… Anh thích cô.
“Bây giờ anh ấy đang ở đâu ạ?” Quan Tri Ý hỏi.
Lưu Vân nói: “Buổi chiều liền bay về rồi. Hôm nay Thích tổng còn có việc phải làm, chỉ là muốn gặp em nên mới tới đây ăn trưa với em thôi.”
“……”
“Ai nha trước tiên xem cái này đi đã, hoa tai với vòng cổ này đẹp đó. Lễ phục này cũng đẹp, thảm đỏ lần này chắc chắn sẽ lấn áp mọi hoa thơm cỏ lạ rồi!”
Quan Tri Ý không nói chuyện, nhưng nhìn hộp trang sức tinh xảo và váy đang treo, trong lòng đang thầm vui mừng. Anh vượt đường xa tới đây, chỉ để ăn một bữa cơm cùng cô hay sao……
Quan Tri Ý không phải là chưa từng được theo đuổi, khi còn nhỏ cô cũng đã từng được bạn học thích, nhưng đều bị Quan Nguyên Bạch và Thích Trình Diễn đuổi đi. Sau đó lên đại học được người ta theo đuổi thì cô hoàn toàn xem nhẹ, bởi vì sau khi học xong cô rất ít khi ở trường học, cho nên cũng không cho mấy cậu trai khác.
Vào giới giải trí, có biểu hiện rõ ràng thì chỉ có mình Tiêu Nhiên, nhưng trong lòng cô biết mình và Tiêu Nhiên hoàn toàn không có khả năng, cho nên cũng xem nhẹ.
Dù sao thì, cô được theo đuổi rất đơn bạc. Nếu theo đuổi nghiêm túc giống như Thích Trình Diễn, nào là tặng quà rồi lại vượt đường xa tới, đúng thật là cô chưa từng cảm nhận qua……
Hai ngày sau, công việc của Quan Tri Ý kết thúc, trở về đế đô.
Thích Trình Diễn rất quen thuộc với lịch trình của cô, cô vừa về đến nhà chiều hôm đó, anh cũng đã gửi tin nhắn tới đây.
Lúc đó, Quan Tri Ý đang cùng Quan Nguyên Bạch nói chuyện phiếm.
【 Buổi tối ăn cơm cùng nhau đi 】
Quan Tri Ý nhìn tin nhắn, bên miệng không nhịn được có chút ý cười.
Quan Nguyên Bạch đang nói hăng say, quay đầu lại nhìn thấy cô thất thần, nhíu mày: “Em có nghe anh nói hay không vậy.”
“A…… Nghe rồi nghe rồi, vậy anh cứ quyết định đi, em cảm thấy anh tương đối hiểu bà, quà anh tặng hẳn là bà sẽ thích.”
Quan Nguyên Bạch gật đầu: “Được, đến lúc đó anh lại sắp xếp.”
“Vâng, em đi trước đây.”
“Đi đâu?”
“Về phòng.” Quan Tri Ý nói, “À đúng rồi, buổi tối em…… Đi ra ngoài ăn cơm với bạn, không ăn ở nhà đâu.”
Quan Nguyên Bạch: “Em vừa mới về liền ——”
“Em đi đây!”
Quan Tri Ý kéo dép lê, cọ cọ mà chạy lên trêи lầu.
Quan Nguyên Bạch nhìn bóng dáng cô, lắc lắc đầu: “Thật đúng là không đem anh để trong mắt mà.”
Sau khi Quan Tri Ý trở lại phòng thì ghé vào trêи giường, suy nghĩ và hành động trái ngược nhau mà trả lời: 【 Hôm nay em muốn ở nhà ăn cơm với anh trai 】
Thích Trình Diễn: 【 Ăn với cậu ta có cái gì ngon 】
Lúc này không ai ở bên cạnh, nụ cười của Quan Tri Ý càng không kiêng nể chút nào, cô hạ thấp mắt, gõ bàn phím bụp bụp: 【 Vậy ăn cùng anh có cái gì ngon 】
Thích Trình Diễn: 【 Tới sẽ biết, nếu em không tới, thì anh sẽ đến nhà em 】
Quan Tri Ý ngẩn người: 【 Anh tới nhà em làm gì 】
Thích Trình Diễn: 【 Nói cho anh em, anh đang theo đuổi em, muốn mang em đi hẹn hò 】
“…………”
Quan Tri Ý dừng tay đang gõ, nếu anh cô lập tức biết việc này, chắc anh cô sẽ mắng chết cô, chỉ mắng thôi thì cũng không sao, chủ yếu là cô cảm thấy việc này có chút xấu hổ…… Chắc là anh cô sẽ không thể tưởng tượng nổi sao cô và Thích Trình Diễn có thể bên nhau được.
Quan Tri Ý hít sâu một hơi: 【 Anh điên rồi? 】
Thích Trình Diễn: 【 Sợ thì lát nữa em chờ ngoài cửa, anh sẽ không đi vào 】
Quan Tri Ý đã sớm quyết định muốn cùng anh đi ăn cơm, trong lòng cô cũng nhớ anh. Chẳng qua hiện tại ra vẻ rụt rè, giả bộ một chút thôi.
【 Vâng 】
Một câu trả lời này thoạt nhìn có vẻ như cô miễn cưỡng, nhưng thực tế sau khi cô gửi tin nhắn xong thì lăn trêи giường một cái, đáy lòng cố gắng nhịn không chịu nổi muốn kêu gào.
Cho nên…… Đợi lát nữa mặc cái gì mới được nhỉ?
Gội đầu tắm rửa, trang điểm xong, Quan Tri Ý mân mê ở trong phòng hai tiếng, lúc này mới 5 giờ, cô lén lút từ trêи lầu xuống.
Thừa dịp Quan Nguyên Bạch không ở phòng khách, cô chạy nhanh như chớp ra ngoài.
Xe của Thích Trình Diễn đã chờ ở bên ngoài, Quan Tri Ý chạy nhanh tới mở cửa xe ngồi vào: “Đi đi đi, nhanh lên.”
Thích Trình Diễn nhìn cô một cái: “Em lén lút……”
“Đương nhiên là sợ anh em thấy được!”
“Đi ăn cơm với anh bị cậu ta nhìn thấy thì có liên quan gì.”
“Vấn đề là vừa rồi em nói em đi ăn cơm với bạn, không nói là anh, hiện tại lại biến thành anh, chắc chắn anh ấy sẽ cảm thấy kỳ quái!”
Thích Trình Diễn cười một chút: “Xem ra em rất sợ anh em biết việc này.”
“Anh không sợ sao?!”
Thích Trình Diễn bị cô hỏi thật ra có chút xấu hổ, lúc trước anh thích Quan Tri Ý cũng cảm thấy rất có lỗi với Quan Nguyên Bạch. Cảm giác chính mình ở bên cạnh người ta như người thân nhiều năm như vậy, hiện tại lại thành thế này, sự tồn tại của anh liền có chút thay đổi.
Nhưng mà anh hiểu rõ, việc này cũng không lừa được bao lâu.
“Khụ, đi ăn cơm trước đã.” Thích Trình Diễn dẫm chân ga.
Quan Tri Ý liếc mắt nhìn biểu cảm có chút không được tự nhiên của anh…… Cô liền biết! Việc này chắc chắn anh cũng cảm thấy quái dị!
Thích Trình Diễn mang cô tới một nhà hàng chỉ dành cho hội viên, người tới nơi này đều là người giàu có phú quý, khách và nhân viên phục vụ ở đây cũng không hề kinh ngạc với việc minh tinh tới đây ăn cơm, cho nên cũng không cần lo Quan Tri Ý sẽ bị người ta chụp trộm.
“Em đã từng nghe chị em nói qua về nhà hàng này rồi, chị ấy nói ăn khá ngon.” Quan Tri Ý nhận thực đơn, vì Quan Hề cũng đã gật đầu nói ngon, nên cô cũng khẳng định là nó rất ngon.
Thích Trình Diễn nói: “Ừm, đã tới một lần, đúng thật là không tồi, em nhìn xem muốn ăn cái gì.”
“Vâng.”
Quan Tri Ý chỉ một vài món, Thích Trình Diễn nhận lấy thực đơn từ tay cô, lại gọi mấy món chắc là cô sẽ thích ăn.
Quan Tri Ý nói: “Anh không cần gọi quá nhiều đâu, em ăn không hết.”
“Lưu Vân lại hạn chế em sao?”
Ngữ khí của anh giống như giây tiếp theo thực sự sẽ đi thu thập cấp dưới, Quan Tri Ý sờ sờ mũi, giải thích cho Lưu Vân: “Không có công việc gì phải lên hình thì chị ấy sẽ không ép em. Là do em thôi, em phải tự giác giữ dáng.”
“Không cần hà khắc như vậy, béo chút cũng khá xinh đẹp.”
“Nói bậy……”
Thích Trình Diễn ngước mắt nhìn cô một cái: “Anh cũng không phải chưa từng thấy qua, sao lại nói bậy.”
“Vậy thì lúc đấy gặp em anh cũng không thích em đâu.”
Thích Trình Diễn hơi nghẹn, có chút dở khóc dở cười: “Chẳng lẽ là bởi vì em gầy anh mới thích em sao.”
“Vậy anh nói thật đi, vì sao anh thích em.” Quan Tri Ý hơi chống cằm, có tư thái kiểu ’em muốn nhìn anh theo đuổi người khác sẽ nói ra mấy lời ong bướm gì’.
Thích Trình Diễn buông thực đơn, vừa định mở miệng nói gì, đột nhiên nghe được phía sau có người gọi: “Anh, Tri Ý?!”
Thích Trình Diễn hơi ngừng, quay đầu nhìn lại.
Quan Tri Ý nhìn thấy Hoa Hoằng Hi đột nhiên xuất hiện ở chỗ này thì cũng hơi sửng sốt, sau đó chính là có chút xấu hổ, xấu hổ qua đi lại nghĩ, cùng nhau ăn một bữa cơm thôi mà, sao vậy!
Nhưng mà cô không biết chính là, đầu óc của Hoa Hoằng Hi này không đi theo những người bình thường như bọn họ.
Ở trong nhận thức của cậu ta, một nam một nữ tới một nhà hàng lãng mạn như vậy ăn một bữa tối có ánh nến, không phải người yêu thì chính là vợ chồng, không thì cũng là đối tượng ái muội, dù sao người có quan hệ bình thường mà ăn ở đây thì chính là lãng phí bầu không khí.
Vì thế cậu ta nói bạn nữ bên cạnh chờ mình một chút, đi đến bên cạnh bàn hai người, cực kỳ vui vẻ nói: “Hai người bắt đầu hẹn hò rồi sao?”
Thích Trình Diễn: “……”
Quan Tri Ý: “…………”
Không ai trả lời, mắt Hoa Hoằng Hi sáng rực lên, chuyển hướng tới Quan Tri Ý: “Tôi biết mà, Tri Ý, cô vẫn không nhịn được mà tỏ tình với anh ấy đúng không.”
Thích Trình Diễn ngơ ngẩn, nhìn về phía Quan Tri Ý: “?”
Quan Tri Ý bị câu này của cậu ta làm choáng váng: “Hoa Hoằng Hi!”