Tôi vung tay giáng cho Kiều tứ một cái tát vang dội.
Kiều tứ nhảy dựng lên “Này, cậu làm gì vậy?”
Cậu trừng tôi, bưng một bên má vừa sợ vừa giận. Cậu chắc cho rằng tôi điên rồi.
Đã có ai từng đánh Kiều tứ chưa ư? Có. Tôi đã từng thấy một cậu trai vì Kiều tứ muốn chia tay mà khóc như mưa, không cam lòng tặng cho Kiều tứ một cái tát.
Nhưng Kiều tứ nói cậu yêu tôi, chuyện này thực sự không thể chấp nhận được.
Tôi mặt không chút thay đổi “Tôi cho rằng cậu không thật lòng yêu tôi. Nếu cậu tôi, cậu sẽ đem nốt má bên kia ra cho tôi đánh. Bộ dáng lúc này của cậu không có một chút thật lòng nào hết.”
“Du Hảo, cậu cố tình gây sự hả?” Kiều tứ lớn giọng.
“Nếu cậu thích tôi, sẽ tuân theo đạo lý của tôi. Nếu cậu cho rằng tôi không có lý, vậy thì đứng quan tâm tới tôi, tôi cũng sẽ không sống chết với cậu. Cậu có thể đi chỗ khác tìm một người nói đạo lý với mình, người như thế trên đời này không thiếu đâu.”
Tôi đẩy Kiều tứ sang một bên đi thẳng về phòng ngủ, đêm qua uống nhiều rượu, đầu đau muốn vỡ ra, phải ngủ một giấc thôi.
Đầu rất đau.
Tôi nằm trên giường, lẳng lặng suy nghĩ lời Kiều tứ.
Cậu yêu tôi? Đúng là chuyện cười mà, tôi sao có thể tin được.
Kiều tứ chí là chơi đùa thôi, không phải yêu.
Đương nhiên, nếu tôi nguyện ý, tôi cũng có thể chơi một chút trò chơi ái tình với cậu.
Chờ cậu chơi xong, tôi cũng chơi xong rồi.
Nhưng tôi không muốn chơi với cậu.
Tôi nằm bẹp trên giường sáu tiếng đồng hồ liền.
Bên ngoài đã không còn Kiều tứ, cậu đi rồi, tặm thời hoặc vĩnh viễn, chuyện đó đều không liên quan tới tôi.
Cậu đến cậu đi, cậu yêu cậu giận, đều là chuyện của cậu. Tất cả đều không liên quan gì đến tôi.
Thế nhưng Anthony lại đang ở nhà bếp của tôi.
Tôi đứng trước phòng ngủ vươn cái lưng mỏi, thấy Anthony bưng một chén cháo từng phòng bếp đi ra.
Anh thấy tôi liền nở nụ cười “Du Hảo, cậu ổn chứ?”
Anh mặc tạp dề Doremon màu xanh của tôi, cùng với gương mặt xinh đẹp có chút ngại ngùng, giống như nhân vật trong cổ tích đi ra vậy.
Tôi đến trước bàn ngồi xuống “Có gì không ổn chứ. Vừa mới ngủ dậy, thế chiến vẫn chưa bùng bổ, 2012 còn chưa tới, lại còn có một nàng ốc đồng chuẩn bị cơm tối cho tôi.”
Tôi hỏi “Anh biết nàng ốc đồng chứ? Khi nông phu không ở nhà, nàng sẽ lặng lẽ hiện thân, vì nàng mến người đó nên mới làm việc nhà.”
“Nàng ốc đồng đương nhiên tôi biết. Lúc còn rất nhỏ bà ngoài đã kể cho tôi nghe truyền thuyết này.”
“Nàng ốc đồng là truyền thuyết, không phải anh.” Tôi bỗng nghiêm túc “Tôi nói này Anthony, người như anh, xuất thân danh môn, tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng ở nước ngoài, tùy tiện kiếm một công việc cũng đã hơn người thường cả đời phấn đấu. Thế nhưng, bây giờ anh lại ở nhà bếp của tôi, nấu cháo cho tôi, vì sao phải vậy?”
Anthony đỏ mặt.
Tôi hỏi một câu không nên hỏi. Có một số việc, chỉ cần tôi không hỏi, anh không nói, tôi có thể giả vờ như không biết gì hết. Vô tâm vô phế, vô tri vô giác, chẳng sao cả.
Nhưng tôi không chịu được.
Tôi đẩy mạnh ghế đứng bật dậy, bỗng dưng không muốn nghe đáp án của anh nữa.
Anthony đè tay tôi, kéo tôi ngồi xuống.
Anh nhìn tôi, trên gương mặt là loại biểu tình dịu dàng thường thấy. Anh đang ngượng ngùng, nhưng quyết không dễ dàng lùi bước.
Tôi bật thốt lên “Không được nói!” Biểu tình trên mặt cơ hồ là khẩn cầu.
Nhưng Anthony đã muốn nói ra, tôi sao có thể cản. Anh dịu dàng hỏi “Nàng ốc đồng kia vì nông phu làm nhiều như vậy là vì cớ gì?”
Tôi kêu thầm trong lòng, tôi không biết, tôi làm sao mà biết được, mà tôi cũng không muốn biết.
Tôi cúi đầu “Đừng nói với tôi nàng làm vậy vì cớ gì.”
Anthony bỗng nở nụ cười. Nụ cười này chính là loại bao dung thấu triệt.
Tôi vẫn luôn coi anh là tên đại ngốc khờ dại thiện lương, nhưng có trời biết, anh chỉ là xấu hổ mà thôi, anh cho từ trước đến tận bây giờ cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu được.
“Nàng vì cớ gì tôi không biết, nhưng tôi chỉ biết chuyện của bản thân mình. Tôi vì em.” Anh nghiêm túc nhắc lại “Du Hảo, tôi là vì em.”
Tôi ngây người.
Dường như có bàn tay nào đó thò vào đầu moi mất óc tôi ra, tôi cái gì cũng không nghĩ được.
Tôi thấp giọng thì thào “Nhất định là có chỗ nghĩ sai rồi.”
Tôi không phải một người đáng yêu, từ trước đến giờ, chưa bao giờ phải. Tôi đương nhiên có ưu điểm của mình, nhưng một chút đó không đủ, trên đời càng nhiều điểm tốt càng có giá trị để yêu, mà tôi thì đâu phải người đẹp, cũng đâu giỏi câu dẫn người khác. Phải biết rằng, trong chuyện tình tình yêu phải hiểu được “Vật cạnh thiên trạch, thích giả sinh tổn”, hơn hai mươi năm nay không có ai để ý tới tôi, sao bỗng dưng chỉ vài ngày đã liên tiếp rơi xuống hai người.
Nhất định là nghĩ sai rồi.
Tôi khẩn thiết nhìn Anthony “Anh suy nghĩ lại một chút đi”, chuyện này không thể tùy tiện như vậy đâu.
Nhưng Anthony vẫn nhìn tôi không đáp. Đây chính là câu trả lời cho tôi.
Bỗng có thứ gì rơi khỏi khóe mắt rớt vào bát cháo. Ông trời ơi, tôi rơi nước mắt.
Anthony lập tức luống cuống lại gần tôi “Du Hảo…”
Tôi bịt mắt, nước mắt vẫn cứ dũng mãnh tuôn ra, tôi nằm bò ra bàn khóc.
Đương nhiên không phải là cảm động phát khóc, càng không phải vì hạnh phúc, tôi chỉ cảm thấy được lòng mình chua xót xiết bao, giống như mua trúng xổ số một trăm vạn lại phát hiện mình đã lỡ mất thời gian đổi thưởng rồi.
Muốn bi thương có bấy nhiêu bi thương, muốn thất vọng có bấy nhiêu thất vọng.
Kiều tứ mở cửa đi vào, lập tức nhìn thấy tình huống rối loạn này.
Cậu kinh ngạc “Chuyện gì đây?”
Tôi ngẩng đầu, thấy trong lòng cậu đang ôm một đóa hoa hồng kiều diễm tươi tắn.
Tôi ghé lên bàn vừa khóc vừa nghĩ: Thế giới này bị sao rồi? Hay là lúc tôi không để ý người ngoài hành tinh đã hạ cánh xâm chiếm địa cậu, cải biến đầu óc nhân loại về một loại khác, bằng không, Kiều tứ sao lại muốn tặng tôi hoa hồng?
Hoa hồng vẫn còn đọng sương sớm.
Tất cả giống như chuyện hoang đường không thể nào tưởng tượng nổi.
Tôi đứng dậy lảo đảo bước về phòng.
Anthony cùng Kiều tứ mỗi người một bên truy vấn tôi đến tột cùng là vì sao, tôi lý lẽ cũng không thèm để ý. Tôi phải nghỉ ngơi một chút. Chờ tôi mơ xong giấc mơ này, ngày mai tỉnh lại, tất cả đều sẽ khôi phục lại nguyên dạng.