-Không lẽ đây chỉ là một màn kịch thôi sao? -Trang nhìn Linh ánh mắt nghi ngờ
-Đúng rồi đấy,cái này không phải do tui nha,tui bị hắn dụ dỗ
-Nhưng sao mày không nhờ người khác mà lại nhờ cái Linh -Đạt quay sang nhìn hắn khó hiểu về con người hắn quá
-Vì nó đã từng là bạn thân tôi -Linh nói như chưa có chuyện gì xảy ra
-What the? Tại sao mày lại làm thế? -Tùng đứng lên đi đến chỗ hắn
-Mọi người cũng đừng trách hắn nữa,hắn muốn nó quên hắn đi mà,bây giờ cậu vui rồi chứ? -Trang đứng dậy nói rồi đi ra ngoài,cô không ngờ hắn lại làm như thế
Bọn nó cũng dần dần bỏ về hết chỉ còn hắn và Linh ngồi đó
-Mày đừng cảm thấy có lỗi nữa,ngay từ đầu chúng mày đã hiểu lầm nhau rồi,mày cũng chỉ muốn tốt cho nó thôi mà
-Tao thấy hối hận lắm rồi
-Tao hiểu được cảm giác bây giờ của mày nhưng mày không thể mãi như thế này được,tao cũng có lỗi mà
-Là tao lôi mày vào mấy chuyện này còn làm mày và nó mất đi tình bạn nữa
-Không sao,đó là lựa chọn của tao,mọi chuyện cũng qua rồi,mày hãy như trước đây đi đó là điều mà nó muốn nhất
-Tao sẽ chờ nó trở về
-Nếu nó không về thì sao?
-Tao sẽ chờ,sẽ chờ nó dù nó không về tao vẫn sẽ chờ
-Nếu nó có người khác rồi thì sao?
-Chỉ cần nó còn thích tao,một chút hi vọng tao cũng sẽ làm cho nó thích tao lại một lần nữa còn nếu nó không thích tao nữa,tao sẽ buông tay
-Tao tin mày sẽ làm được
Nó đã sang đây được một tháng rồi cũng không liên hệ với bất cứ ai ngoài ba ma và Trang ngay cả Băng nó cũng không liên lạc,nó sợ Nam biết.Hôm nay nó định đi siêu thị mua đồ để đi chơi cùng những người bạn trong phòng.Đang đi vòng quanh siêu thị,chuông điện thoại nó rung lên
-Sao lại gọi cho tao giờ này? Sao còn chưa ngủ nữa?
-Tao có chuyện không biết có nên nói với mày không nữa? -Trang ngập ngừng không biết khi nó biết sự thật sẽ sao nữa
-Chuyện gì thế mà không biết có nói được hay không?
-Chuyện về Nguyễn Nhật Phong......
Không để Trang nói tiếp nó ngắt lời Trang luôn
-Vậy thôi đừng nói nữa,tao quyết định quên hắn rồi,tao không muốn biết một chút gì về hắn nữa nên từ nay những chuyện liên quan đến hắn đừng nói với tao nhé
-Ừ tao hiểu rồi sẽ không nói đâu,mày đang ở đâu đấy?
-Ngoài siêu thị mai đi chơi nên mua ít đồ
-Có gì hay hay không mua gửi về cho tao nữa
-Nằm đó mà mơ -Nó vừa lựa đồ,vừa nói chuyện điện thoại -Á -Nó va phải một người nên ngã xuống đất
-Sao thế? -Trang nghe thấy tiếng kêu của nó cô bắt đầu lo lắng
-Không sao đâu,tao gọi lại cho mày sau nhé
Nó tắt máy rồi đứng đậy xem kẻ nào vừa làm mình ngã,vừa ngẩng mặt lên nó đã nhìn thấy nhân vật rất đặc biệt
-Sao lại là anh?
-Câu này anh phải hỏi em mới đúng chứ? Sao lần nào gặp em cũng đụng trúng anh thế vậy?
-Có anh đụng trúng tôi ấy
-Vô lý,em lần nào cũng vậy không khác trước đây tý nào -Anh nhìn nó ánh mắt trìu mến yêu thương,đã lâu lắm rồi anh mới được đứng gần nó như thế này
-Kệ anh -Nó nói xong bỏ đi
-Nè chờ chút -Nó mặc kệ anh đứng đó nói,anh đành phải đi theo nó
-Anh đừng đi theo tôi có được không? Thật là phiền phức
-Anh phiền phức? Rõ ràng em đụng anh chưa xin lỗi rồi bỏ đi giờ còn kêu anh phiền phức nữa
-Vậy anh muốn gì? -Nó là người không thích lằng nhằng đặc biệt với những người lúc nào cũng bám theo nó như anh
-Em đi ăn cùng anh
Hôm nay tâm trạng nó không tốt kể lúc Trang nói đến hắn,nó đã cảm thấy khó chịu rồi,nên quay sang đồng ý với anh luôn
-Được thôi là anh nói đấy nhé,lúc đấy đừng có hối hận
-Em trả tiền chứ không phải anh,em đụng trúng anh mà
-Em là sinh viên mới sang đây làm gì có tiền chứ,anh đẹp trai thế này chẳng lẽ không đãi em một bữa -Nó nghe câu nói của anh xong chỉ muốn cho anh một trận nhưng vì mục tiêu trả thù nên nó đành phải nhẹ giọng xuống
-Em đang dùng mĩ nhân kế sao? -Anh nhìn nó cũng có thể đoán được mà
-Đâu có đó là lời từ đấy lòng em mà,sao anh nỡ lòng nào coi thường nó đến vậy
-Được rồi em bớt deep đi nhé
-Vậy anh tính thế nào? -Nó không quen với mấy cái kiểu nịnh nọt người khác thế này
-Đi thôi,đứng đây đợi anh đi lấy xe
Nó được anh đưa đến một nhà hàng sang trong " Lần này anh chết với tôi ai kêu dám đối xử không tốt với tôi ngay từ đầu,hôm nay tôi sẽ cho anh cháy túi thì thôi "
-Em muốn ăn gì cứ gọi
-Là anh nói đấy nhé -Nó chờ mãi câu này của anh,quay sang chị nhân viên đang đứng gần đó -Chị cho em tất cả các món trong nhà hàng này với ạ
Chị đó rất bất ngờ,còn anh thì cứ ngồi bình thường như không có chuyện gì xảy ra " Anh biết là em có âm mưu mà "
-Được rồi cô cứ làm theo cô ấy nói đi
-Anh liệu có đủ tiền trả không đấy '? -Nó quay sang hỏi anh
-Em yên tâm anh không phải trả tiền
-Vậy ai trả? -Nó ngớ người ra
-Em -Câu trả lời của anh làm nó ngồi không vững nữa
-Anh có phải đàn ông không thế? Anh rủ một người đi ăn mà kêu họ trả tiền
-Ở bên cạnh em anh không cần làm đàn ông
Câu nói của anh làm nó ức nghẹn đến tận cổ,nó định đứng lên đi
-Thôi được rồi anh đùa em thôi đây là nhà hàng của anh
Một lần nữa nó lại bị sốc bởi câu nói của anh
-Của anh?
-Em nghĩ sao?
-Anh.... Anh... Em muốn uống rượu -Nó nhìn thấy anh mà như nhìn thấy hắn vậy,nó biết hai người là anh em họ của nhau
-Em có bị sao không vậy,tự nhiên đòi uống rượu
-Kệ em đi hay anh lại tiếc tiền,thôi bỏ đi
-Em thế nào cũng có thể nghĩ được
Anh đành gọi rượu cho nó uống,nó uống rất nhiều,anh không hề biết nhà nó đành đưa nó về nhà mình
-Đồ khốn! Tại sao đi đâu tôi cũng nhìn thấy hình của cậu,cậu là một tên thối tha,người mà cả đời này tôi không bao giờ tha thứ.Cậu biết tôi thích cậu từ lúc nào không từ lớp 7 tôi mới bước vào lớp ấy tôi đã thích cậu rồi vậy mà khi tôi tỏ tình cậu lại từ chối.Cậu là một tên khốn xấu xa nhất mà tôi từng gặp,cậu có biết là giờ tôi đang rất nhớ cậu không? Cậu ghét tôi được rồi tôi cũng chẳng thèm thích cậu nữa,cậu cút ra khỏi trí nhớ của tôi đi,cả thanh xuân của tôi đều dành cho tên khốn như cậu rồi đấy
Nó uống rất nhiều,nó rất nhiều điều anh nghe thấy mà đau lòng " Anh sẽ không để em tổn thương như tên đó đâu,ngủ ngon "
Sáng hôm sau nó tỉnh dậy,nó đang ở trong một căn phòng rất xa lạ " Mình đang ở đâu đây? ",nó bước xuống giường thấy quần áo của mình đã bị thay bằng bộ đồ khác